Mục Tây Thành vẫn chỉ thản nhiên trả lời: “Bọn nó đều có tác dụng.”
Đường Tiểu Thủy hừ lạnh một tiếng. “Thần thần bí bí.”
Tuy hơi khó chịu trước dáng vẻ bí mật của Mục Tây Thành và Cố Lam, nhưng Đường Tiểu Thủy vẫn tìm một chiếc hộp, cẩn thận cất kín độc thảo vào bên trong rồi mới đưa cho hai người.
Mục Tây Thành nhận lấy, chỉ nói một câu cảm ơn. Đường Tiểu Thủy vốn chẳng có mấy thiện cảm với anh, tùy ý phất tay ra hiệu để họ rời đi.
Thấy Mục Tây Thành và Cố Lam thuận lợi lấy được đồ, Đường Vỹ Viêm cũng hơi ngạc nhiên. “Xem ra hôm nay tâm trạng em ấy không tệ, lại không làm khó các cô.”
Theo phép lịch sự, Đường Vỹ Viêm vốn định giữ họ lại ăn tối và ngủ một đêm. Dù Đường gia không thích giao thiệp, nhưng chút lễ nghĩa này vẫn phải có. Tuy nhiên, Cố Lam và Mục Tây Thành vì muốn nhanh chóng mang đồ về sử dụng nên từ chối.
Thấy họ kiên quyết, Đường Vỹ Viêm cũng không ép, đích thân tiễn ra cửa. Trên đường, họ tình cờ gặp hai người đi tới, còn chào hỏi Đường Vỹ Viêm. Nghe giọng điệu, trong đó có một người đàn ông trung niên là hậu bối của anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play