Ngưu Nhân khẽ giật khóe mắt. Ông vốn không định xen vào chuyện người khác, nhưng chẳng lẽ giờ lại phải quản? Ông mặc kệ.
Ngưu Nhân cũng chẳng buồn hỏi vì sao Mục Văn Hạc lại dựng lên màn kịch này. Ông chỉ nhấc ly rượu, uống một ngụm, coi như chấp nhận lời xin lỗi của Mục Tây Thái. Những người lớn tuổi khác thấy vậy cũng lần lượt, chậm rãi nâng ly, uống theo.
Mục Tây Thái mỉm cười, nói thêm vài câu khách sáo, rồi bắt đầu đi từng bàn kính rượu, thay cha mình tỏ ý xin lỗi. Dù anh ta thật lòng hay chỉ là giả ý, thì với nụ cười không ngớt, chén rượu nối tiếp chén rượu, không khí vốn đang có chút trệ ngưng cũng dần sôi động trở lại.
Có người âm thầm nhận xét: Mục gia đại công tử tuy bất kham, nhưng nhị công tử lại là một nhân vật. Giờ người thừa kế của Mục gia rơi vào tình trạng mập mờ, biết đâu tương lai, cả Mục gia sẽ nằm trong tay anh ta.
Mà “người thừa kế rơi vào tình trạng mập mờ” ấy – Mục Tây Thành – giờ phút này đang ngồi cạnh Cố Lam. Anh nâng ly rượu nhưng không uống, mà ghé sát tai cô thì thầm:
“Chú tôi… hình như không ổn lắm.”
Hơi thở của anh phả lên vành tai nhạy cảm của Cố Lam, khiến cô hơi nhột, nhưng điều cô chú ý hơn là nội dung câu nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play