Trọng Húc Nghiệp nhận ra xung quanh đã bắt đầu xuất hiện những ánh mắt chê trách và bất mãn. Dù trong lòng ấm ức đến mấy, ông ta cũng chỉ có thể “nuốt hận” vào trong, miễn cưỡng nở nụ cười làm lành:
“Đúng vậy, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Vừa nãy là tôi nóng tính quá, mạo phạm tiền bối. Là lỗi của tôi.”
Vương Trọng Uy khẽ gật đầu, giọng chậm rãi nhưng đầy hàm ý:
“Ừm, biết sai mà chịu sửa là tốt. Lần sau nhớ kỹ, làm việc phải dùng cái đầu để nghĩ. Quá nóng nảy, thiệt thòi lớn lúc nào không hay.”
Nói xong, ông chỉ hờ hững phất tay, ý bảo Trọng Húc Nghiệp rời đi.
Nhìn thấy thái độ khinh miệt kia, Trọng Húc Nghiệp càng nghẹn một bụng lửa giận. Ông ta vốn không muốn rời đi trong tình cảnh nhục nhã thế này, bèn chuyển ánh mắt sang Cố Lam.
“Không giấu gì tiền bối, đây là con gái tôi. Mấy tháng trước, vừa tròn mười tám tuổi, nó liền giở trò giận dỗi bỏ nhà đi. Không hiểu sao lại chạy đến đây. Tôi chỉ muốn đưa nó về, tuyệt đối không cố ý mạo phạm tiền bối.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play