Tú Nhi nhất thời luống cuống, lời nói cũng trở nên lộn xộn:

“Tiểu… tiểu thư…”

Nàng còn chưa kịp nói trọn câu thì đã bị Nguyên Nguyên nhẹ nhàng cắt ngang.

“Trong dự liệu cả thôi.”

Nguyên Nguyên khẽ cười, khóe môi nhợt nhạt như cánh hoa phai, nụ cười treo nơi khóe môi hồi lâu chẳng tan.

Thật ra, tuy đã sớm đoán được, trong lòng nàng vẫn “lộp bộp” một tiếng.

Nàng thật không ngờ, Ninh Văn Ngạn lại lựa đúng lúc này…


Chương 2 – Quan lớn

Nguyên Nguyên thật sự không ngờ Ninh Văn Ngạn lại đưa ra từ hôn ngay vào lúc này.

Nàng tận mắt chứng kiến, tin tức chân thực như dao cứa vào tim. Nếu bảo nàng không mảy may để ý, tất nhiên là giả. Nhưng bảo nàng đau lòng ư? Lúc này nàng chỉ còn duy nhất một việc canh cánh trong lòng – cứu phụ thân.

Về đến nhà chẳng bao lâu, nàng liền bảo Tú Nhi lặng lẽ chú ý động tĩnh bên ngoài, chờ A Trà trở về.

A Trà là thủ hạ từng theo phụ thân nhiều năm, xưa nay tận tâm tận lực, là người duy nhất còn sẵn lòng vì phụ thân nàng mà chạy ngược xuôi.

Nguyên Nguyên đợi đến giờ Hợi một khắc, Tú Nhi mới hớt hải đưa A Trà vào.

“A Trà, thế nào rồi?”

Nàng vừa trông thấy người đã vội vàng bước tới đón, giọng run run chẳng giấu được hồi hộp.

A Trà cũng đã chạy suốt một ngày trời, cả người mệt nhoài. Từ sớm đến giờ hắn vẫn luôn chờ đợi ở gần phủ của vị quan viên ngũ phẩm kia, hy vọng có thể cầu được chút tin tức. Hắn chờ đến cả khô cổ họng, chưa kịp uống ngụm nước nào, cuối cùng đợi đến tận khuya mới gặp được người, vội vàng đưa chút bạc cùng lời lẽ nhún nhường, song mang về vẫn là tin xấu.

Hắn lắc đầu.

Nguyên Nguyên thấy vậy, đôi môi mềm run lên, đôi mắt long lanh đầy mong đợi cũng dần phủ một tầng ảm đạm. Nàng bất giác siết chặt khăn tay, những ngón tay mảnh mai trở nên trắng bệch.

Giọng nàng run run, khẽ hỏi:

“Trừ bỏ đưa bạc… thật sự không còn cách nào khác sao?”

Câu hỏi ấy vừa là hỏi A Trà, cũng vừa là nàng tự nói với chính mình.

Không sai, A Trà cả ngày nay đi khắp nơi cầu xin, mục đích là mong được giảm bớt số bạc phải nộp, hoặc có thể nghe được chút chỉ dẫn để xoay chuyển tình thế.

Tám nghìn lượng bạc trắng – số tiền này đủ cho một gia đình bình thường mười mấy khẩu sống mấy đời cũng chưa tiêu hết. Đối với Nguyên Nguyên lúc này, đó là một con số không thể nào chạm tới.

A Trà nghe nàng hỏi, chỉ thấy trong lòng càng lạnh lẽo. Thế đạo này vốn dĩ là như vậy.

Người có tiền và người không có tiền, sống ở hai thế giới khác biệt.

Nếu không có tiền tài hay quan hệ dẫn đường, sao có thể gặp được những bậc quyền quý ấy? Và người ta dựa vào cái gì để chịu gặp mình?

Nước mắt trong mắt Nguyên Nguyên từng giọt rơi xuống, dáng vẻ yếu ớt đáng thương như hoa lê đẫm mưa. Nhìn nàng như vậy, A Trà đau xót vô cùng, nhưng lại chẳng thể an ủi bằng lời dối trá.

Hắn thở dài, thanh âm nghẹn lại:

“Tô tiểu thư, nếu… nếu không thì, chúng ta… đành bỏ thôi.”

Những lời này khó khăn biết bao, bởi bỏ cuộc đồng nghĩa với việc một mạng người vô tội sẽ phải ra đi.

Nói xong, hắn thấy đôi mắt đầy lệ của Nguyên Nguyên khẽ run, nước mắt lăn dài trên gương mặt như hoa sứ trắng ngần.

A Trà bất giác bước gần lại, giọng nặng nề:

“Tô tiểu thư, chúng ta đã tận lực. Đừng nói trong nửa tháng, dù có nửa năm, cũng không sao gom đủ tám nghìn lượng bạc trắng. Không có tiền, quan viên kia tuyệt đối không động tâm. Lui một bước, dù có đủ bạc dâng lên, cũng chỉ có thể cầu được Đại Lý Tự chính ra mặt. Ngài ấy tuy là chính ngũ phẩm, nhưng việc này đâu phải cứ nói là xong? Trước mắt chỉ còn nửa tháng, tiểu thư… nếu chậm trễ, chỉ sợ người thì không cứu được, tiền cũng mất sạch. Chúng ta…”

A Trà càng nói càng nản, trong lòng chua xót tột cùng. Đặc biệt là khi nhìn tiểu thư nhỏ nhắn trước mặt đã khóc đến đỏ đôi mắt, lại chẳng dám buông một tiếng nức nở lớn.

Nhưng những lời hắn nói đều là sự thật.

Lúc này, chỉ có Đại Lý Tự khanh mới có khả năng đảo ngược bản án. Chỉ cần ngài ấy gật đầu, phụ thân nàng mới có cơ hội thoát tội. Nhưng đó là bậc quan lớn, địa vị như mây trời, sao có thể tùy ý gặp mặt?

Hôm nay, A Trà chỉ mới nhắc đến danh tự của ngài, đã bị vị tùy tùng cười nhạo đến rớt răng, bảo hắn nằm mơ giữa ban ngày. Người như bọn họ, cả đời này có thể trông thấy bóng dáng Đại Lý Tự khanh đã là phúc phận tu luyện tám đời!

A Trà không dám phản bác, bởi hắn biết rõ sự thật ấy.

Vị Đại Lý Tự khanh kia – Bùi Thiệu – xuất thân tôn quý, gia thế hiển hách, là thế tử của Tĩnh Quốc Công phủ đương triều. Ngài không chỉ văn võ song toàn, mà còn là vị tân khoa Trạng Nguyên duy nhất liên tiếp tam nguyên trong lịch sử. Tuy tuổi tác còn trẻ, nhưng nhờ tài năng và thế lực, đường quan lộ của Bùi Thiệu như diều gặp gió, chỉ trong ba năm đã bước lên chính tam phẩm, trở thành vị quan trẻ tuổi nhất triều đình, quyền thế lừng lẫy.

Một người như vậy, với Nguyên Nguyên và A Trà mà nói, xa vời chẳng khác gì trăng trên trời.

A Trà dù xót xa cũng đành phải khuyên tiểu thư chấp nhận sự thật.

Nói xong, hắn lại thở dài thêm mấy tiếng, miễn cưỡng an ủi nàng vài câu rồi chán nản cúi đầu, lặng lẽ rời đi.

Trong phòng giờ chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào của Nguyên Nguyên và Tú Nhi.

Nha hoàn vừa khóc vừa khuyên nhủ:

“Tiểu thư, thân thể là quan trọng nhất, xin người đừng tự làm mình mệt mỏi nữa…”

Nguyên Nguyên không đáp, chỉ cúi đầu lau nước mắt.

Một hồi lâu, nàng mới dần dần bình tĩnh lại, giọng nói khẽ vang lên, mềm mại mà kiên định:

“Ta có cách.”

Tú Nhi nghe vậy sững người, chẳng thể tin vào tai mình.

Trong hoàn cảnh này, không tiền không thế, ngay cả A Trà cũng bó tay, thì tiểu thư còn có thể có cách gì nữa đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play