Đêm qua, hắn vì canh chừng nàng mà nửa phần giấc chẳng tròn. Đến gần canh ba, cơn buồn ngủ rốt cuộc cũng dâng lên, mí mắt đã sắp khép lại. Thế nhưng chưa kịp thiếp đi, bên tai lại vang lên một tiếng mắng nho nhỏ, mang theo giọng mũi nũng nịu:
“Ngươi… ngươi cái tên cẩu quan đáng ghét! Ta… ta hận ngươi đến chết!”
Tiếng mắng tuy không lớn, lại mềm mại như tiếng mèo con, cứ thế rót thẳng vào tai người nghe, khiến người ta chẳng thể tức giận nổi. Nhưng trái lại, Bùi Thiệu nghe thấy lại như bị chấn động, tinh thần lập tức tỉnh táo, tâm can cũng chợt chấn động không thôi.
Lời ấy… sao lại quen thuộc đến vậy?
Hắn vội đứng dậy, theo ánh nến lặng lẽ tiến lại gần giường, cúi người nhìn nàng.
Không biết có phải động tĩnh làm kinh nàng hay không, tiểu cô nương trong ổ chăn khẽ giật mình, mở đôi mắt mơ màng nhìn hắn. Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt nàng như phủ một tầng sợ hãi, tựa như muốn rụt người lại, ẩn mình đi. Nhưng sự kinh hoàng ấy nhanh chóng được che giấu, chỉ còn lại nét ngập ngừng không thể che nổi.
Nàng co người trong chăn, tay nhỏ siết chặt lấy vạt áo, chỉ hở nửa khuôn mặt trắng hồng, giọng sợ sệt gọi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play