Ngụy Cảnh Khanh khẽ quay sang nhìn Bùi Thiệu, ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc.
Cuối cùng, vẫn là Ngụy Cảnh Khanh lên tiếng trước. Giọng chàng trầm thấp nhưng rõ ràng, từng lời từng chữ như đánh mạnh vào tim người nghe:
“Bổn cung nay đã rõ hết mọi chuyện, tin rằng ngươi cũng hiểu rõ ngọn nguồn. Nguyên Nguyên là người mà bổn cung đã tìm kiếm suốt hai năm trời. Việc nàng từng ở bên ngươi, trở thành… ngoại thất, vốn đã là chuyện đã qua, bổn cung cũng chẳng trách tội. Nhưng nay mọi sự đã khác xưa. Nàng đã là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của bổn cung, chẳng bao lâu nữa sẽ bước qua cửa Thái tử phi.
Bùi Thiệu, ngươi là thần tử, ta là hoàng thất, thân phận khác biệt một trời một vực. Nếu còn dám mạo phạm, dám vọng tưởng đến nàng dù chỉ một lần nữa… thì vì tình xưa nghĩa cũ với cố hoàng huynh, bổn cung sẽ bỏ qua, nhưng lần tới… ta quyết không tha cho ngươi!”
Nói xong, Ngụy Cảnh Khanh quay người rời đi. Bùi Thiệu chẳng đáp một lời, chỉ bật ra hai tiếng cười khẽ, nghe như chua chát.
Trên trời, sấm chớp cuồn cuộn, từng mảng mây đen nặng trĩu kéo về, che khuất cả ánh sáng. Bùi Thiệu đứng lặng, tận mắt nhìn thấy nàng – tiểu cô nương mà chàng từng nâng niu – được Ngụy Cảnh Khanh dìu lên xe ngựa. Chiếc xe vội vã lăn bánh, cuốn theo bụi đất mờ mịt, nhanh chóng khuất dạng nơi chân trời.
Rồi những hạt mưa lớn rơi xuống, ban đầu lác đác, sau ào ạt thành cơn mưa tầm tã, quất thẳng vào mặt, vào thân người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play