Hạ Thiên Ca sững sờ một lúc.
Nhanh chóng cô lại phản ứng lại, lắc đầu: “Không thể nào, tuy bạn bè tôi ít, nhưng cũng không phải là không có liên lạc. Giống như anh đã thấy, Lê Thước, anh ấy không phải vẫn còn nhớ tôi sao?”
Đúng là vậy.
Chỉ riêng từ điểm này của Lê Thước, ý nghĩ này dường như không hợp lý.
Nhưng Tần Phong Hữu luôn có cảm giác, ở giữa có gì đó không đúng.
“Tôi nghĩ anh nghĩ nhiều rồi.” Hạ Thiên Ca thấy anh nhíu mày, giọng nhẹ nhàng nói, “Có lẽ chỉ là tôi rời khỏi giới này quá lâu, mọi người đều không nhớ tôi nữa thôi. Tôi nghĩ sau một thời gian, đợi họ nhìn thấy tác phẩm mới của tôi, chắc chắn sẽ nhớ ra.”
Năm đó cô có thể đoạt giải Ảnh hậu, bây giờ cũng có thể.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play