Thành phố Vân Hải giảm nhiệt, dự báo thời tiết nói hai ngày này sẽ có tuyết rơi. Trời âm u, như một chiếc bánh bột chưa chín tới.
Tuyết còn chưa rơi, thời tiết lại càng lạnh hơn. Ngoài khu dân cư một lớp sương giá trắng xóa, những chỗ lộ ra ngoài đều được bao phủ bởi một lớp băng mỏng. Hít một hơi nhẹ, làn khói trắng ngưng tụ có thể dài hơn nửa mét, người ta như có phép thuật vậy, chơi đùa không biết chán.
Nghe nói sắp có tuyết, mông Lục Khả Vỹ không thể ngồi yên được nữa, viết bài tập một lát lại đặt bút xuống, nhanh chóng chạy đến cửa sổ, hà hơi làm ẩm lớp sương trên cửa sổ, mở to mắt nhìn ra ngoài xem có tuyết rơi không.
Đoạn Lập Đông nhìn cậu ấy chạy đi chạy lại, cả buổi sáng không viết được mấy chữ, thấy cậu ấy lại chạy, “Lục Khả Vỹ cậu ngồi yên cho tôi, tuyết rơi tôi sẽ nói cho cậu biết.” Không biết tuyết rơi thì có gì lạ lùng mà cậu ấy cứ tò mò mãi.
Thành phố Vân Hải mỗi năm đều có một hai trận tuyết rơi, nhưng tuyết không lớn, mặt trời vừa lên là tan hết.
“Đông Sơn mùa đông có tuyết rơi vài trận lớn không?” Đoạn Lập Đông hỏi Chu Phương Viên, so với thành phố Vân Hải, Đông Sơn lạnh hơn nhiều.
Chu Phương Viên ngẩng đầu, “Vâng, rơi nhiều lắm, tuyết lông ngỗng. Tuyết có thể ngập đến mắt cá chân, ngày thứ hai trời quang đãng một lát thì trượt một chút, nhưng ngày thứ ba lại rơi nữa. Ngoài đồng ruộng, trong mương vẫn trắng xóa cả.” Lúc đi học thì không còn cách nào, sau khi nghỉ học cô ấy gần như không ra ngoài, đường quá khó đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT