“Đừng lo, tớ ra tay có chừng mực. Nhìn đập mạnh thế thôi, chủ yếu là máu đáng sợ, chứ người không chết được đâu.” Nói xong cô cười chỉ vào vết thương của mình, “Của tớ cũng vậy thôi.” 
Càng nhiều người như vậy, không thể đánh hết được. Kết quả tốt nhất là tóm lấy một kẻ kiêu ngạo đánh cho nó sống dở chết dở. Nếu có thể hù dọa những người khác thì càng tốt.
“Tôi không sao, nhưng thật sự rất muốn đánh nhau với bọn họ một trận.” Chu Phương Viên hít thở sâu một hơi, “Trước đây chỉ có mình tôi, bây giờ có thêm cậu, nói không chừng có thể thắng.” Nhưng sau vụ tai nạn xe, cô biết chân cẳng mình thế nào, muốn đánh nhau chắc chắn không thể thắng được.
Đánh thì không thắng nổi, nhưng Chu Phương Viên đã trải qua sinh tử, cô hiểu rõ. Ai cũng sợ chết, so về độ lì lợm, so về sự không sợ chết, cô tuyệt đối sẽ không thua.
Vương Quảng Quân sống ở trong trấn, ngày mai nghỉ lễ thầy còn phải về trường chấm bài. Thầy dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, mới chuẩn bị về. Thầy ra nhà để xe của trường dắt xe đạp ra.
Chiếc xe đạp Thống Nhất màu đen, giỏ xe phía trước có một chiếc túi. Dắt xe đạp ra đến cổng trường, thầy vừa nhìn đã thấy hai chiếc cặp sách bị vứt ở bồn hoa bên trái cổng trường.
Cặp sách mở toang, sách vở, tập bài tập vương vãi khắp nơi. Vương Quảng Quân đi ngang qua nhìn lướt qua thì thấy sách vở vẫn là của học sinh lớp năm. Thầy cau mày nhìn xung quanh, không thấy ai quay lại tìm. Thầy dựng xe vào lề, ngồi xổm xuống nhặt lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play