Chương 29: Bình Nước Nóng Di Động
 

Bên trong chăn của Đỗ Hành thật ấm, ấm đến mức khi Huyền Ngự nằm vào liền mơ màng sắp ngủ. Huyền Ngự dường như rất không quen với tư thế nằm, khi nằm xuống ổ chăn, toàn thân hắn cứng đờ.

Đỗ Hành nhổm nửa người dậy, đắp chăn đàng hoàng cho hắn: “Ngươi nhất định là ngày thường quen ngồi thiền, bây giờ đều không quen nằm yên. Tuy nói thể chất của đại yêu đều rất mạnh mẽ, nhưng nếu không chăm sóc tốt, về sau thật sự sẽ rất phiền phức.”

Đỗ Hành lẩm bẩm nói nhỏ, ngày thường khi cậu ngủ với Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu đều ngủ ở phía trong. Hôm nay Huyền Ngự ngủ ở phía ngoài, Đỗ Hành cảm giác cái giường của mình bỗng chốc trở nên nhỏ đi.

Tuy nhiên, xem Huyền Ngự như xem phiên bản lớn của Tiếu Tiếu, trong lòng Đỗ Hành không còn gánh nặng gì. Cậu sửa sang chăn cho Huyền Ngự xong, sau đó sột soạt nằm xuống.

Một sợi tóc của Đỗ Hành không cẩn thận quét đến mặt Huyền Ngự, Huyền Ngự càng thêm cứng đờ.

Vẫn là Đỗ Hành vừa quay đầu lại thì thấy, cậu vuốt tóc mình gọn gàng lại: "Người ở Tu Chân giới hình như không quan tâm đến tóc, nếu có thể đi cắt tóc ngắn thì tốt rồi." Huyền Ngự khó hiểu hỏi: “Thế nào là cắt tóc? Thế nào là tóc ngắn?”

Đỗ Hành khoa tay múa chân trên trán mình một chút: "Cắt tóc chính là cắt bớt tóc, tóc ngắn chính là tóc dài như thế này này. Ngày thường sinh hoạt rất tiện lợi." Huyền Ngự chuyển tầm mắt từ mặt Đỗ Hành đến nóc nhà: “Ngươi như vậy rất tốt.”

Đỗ Hành thế nhưng thần kỳ hiểu được ý của Huyền Ngự, Huyền Ngự không muốn cậu cắt tóc, càng không muốn cậu cắt thành tóc ngắn. Đỗ Hành chỉ đành từ bỏ.

Đỗ Hành vươn tay sờ sang phía Huyền Ngự, lạnh đến cậu giật mình: “Lạnh quá a, Huyền Ngự ta nói cho ngươi biết, ngươi như vậy không được. Ngày mai bảo Cảnh Nam giúp ngươi kê một ít thuốc. Tuổi còn trẻ mà thân thể đã lạnh như vậy.”

Ban đầu Đỗ Hành chỉ đặt một bàn tay lên tay Huyền Ngự, sau đó vừa nói vừa nửa người lại gần hơn: "Như vậy có thể cảm thấy ấm hơn một chút không? Nếu sớm biết ngươi thân thể lạnh như vậy, ta nhất định sẽ không để ngươi ngồi thiền dưới sàn nhà." Huyền Ngự cảm nhận được hơi ấm bên cạnh, khóe miệng hắn nhếch lên một chút: "Ừm." Đỗ Hành nghĩ nghĩ, cậu nói: “Huyền Ngự, ta có một phương pháp sưởi ấm tốt hơn, ngươi chờ ta một chút.”

Huyền Ngự hỏi: "Ừm?" Đỗ Hành muốn đứng dậy: “Ta đi làm cho ngươi một cái bình nước nóng!”

Huyền Ngự không biết bình nước nóng là thứ gì, nhưng hắn lại một tay ấn Đỗ Hành xuống: "Cứ như vậy, đã rất ấm rồi." Đỗ Hành nghi ngờ nhìn Huyền Ngự: "Thật sao?" Huyền Ngự nghiêm túc nói: “Ừm, trên người của ngươi rất ấm áp, nếu tựa nhiều một chút thì càng thêm ấm áp.”

Đỗ Hành nói: “Vậy được, ngươi nằm đi, còn lại giao cho ta.”

Đỗ Hành nào có biết mình đã nói những lời trắng trợn gì, cậu giống như một con bạch tuộc bám chặt lấy Huyền Ngự. Ôm chặt xong còn hỏi dò ý kiến của Huyền Ngự: "Như vậy sao? Cảm thấy nặng không?" Trong giọng nói của Huyền Ngự mang theo một chút ý cười: “Vừa vặn.”

Đỗ Hành thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được rồi. Ngày mai chúng ta mượn Tiếu Tiếu qua đây, trên người Tiếu Tiếu ấm lắm." Mấy ngày nay cậu thích nhất ôm Tiếu Tiếu ngủ, Tiếu Tiếu lông xù xù lại ấm áp, còn thoải mái hơn tất cả các loại gối ôm.

Huyền Ngự nói: "Phượng Quy đã trở lại, Tiếu Tiếu mấy ngày nay hẳn là ra không được ngoài cửa." Đỗ Hành nghi hoặc hỏi: "Tại sao a?" Huyền Ngự nói: “Tiếu Tiếu bỏ nhà trốn đi, Phượng Quy phải thuyết giáo nó.”

Trong đầu Đỗ Hành xuất hiện hình ảnh mỹ nhân lộng lẫy đang tận tình khuyên bảo một con gà, cậu không nhịn được "phụt" một tiếng bật cười: “Hình ảnh thật đẹp.”

Huyền Ngự chậm rãi nói: "Phượng Quy chỉ có một người thân như vậy, Tiếu Tiếu chính là tròng mắt, là mệnh căn của hắn. Chỉ là Tiếu Tiếu luôn không biết cảm kích." Đỗ Hành nói: “Hài tử còn nhỏ mà, quá mức nuông chiều cũng không được a.”

Tuy nhiên, cậu cảm thấy Tiếu Tiếu là một đứa trẻ tốt, ăn cơm không kén chọn, ngủ lại đúng giờ, còn biết giúp đỡ làm những việc trong khả năng, thời khắc quan trọng còn che chắn trước mặt Đỗ Hành.

Đỗ Hành nhắm mắt lại thì thầm nói: "Sáng sớm ngày mai phải làm bánh gà cho Tiếu Tiếu." Huyền Ngự đáp: “Ừm.”

Hôm nay Tiếu Tiếu đã bảo vệ Đỗ Hành, Đỗ Hành muốn dùng phương pháp của mình để cảm kích Tiếu Tiếu. Kỳ thật nói nghiêm ngặt, cứu cậu và Tiếu Tiếu chính là Phượng Quy, chỉ là Đỗ Hành còn chưa nghĩ kỹ nên cảm kích Phượng Quy như thế nào. Đỗ Hành bị yêu thú làm cho kinh sợ, tuy nói bảo toàn được mạng nhỏ lúc này thì tung tăng nhảy nhót, nhưng dù sao cũng chưa thấy qua trường hợp lớn như vậy. Hơn nữa vừa uống xong cháo, giờ phút này mơ màng sắp ngủ.

Không bao lâu, hơi thở của cậu liền trở nên đều đều và kéo dài. Huyền Ngự quay đầu nhìn Đỗ Hành, chỉ thấy đầu Đỗ Hành gác bên cạnh vai hắn, tiếng hít thở giống như cái móc nhỏ, từng chút từng chút móc lấy trái tim Huyền Ngự.

Ngày hôm sau ánh mặt trời tảng sáng, Đỗ Hành tinh thần sảng khoái mở mắt. Cậu phát hiện không biết từ lúc nào, Huyền Ngự đã ôm lấy cậu.

Cậu như là một con cá tép riu cuộn tròn trong lòng ngực Huyền Ngự, cánh tay rắn chắc của Huyền Ngự vòng quanh eo cậu, đang tỏa ra hơi ấm. Đỗ Hành vừa mở mắt liền thấy hai mắt Huyền Ngự đang nhìn chằm chằm mình: “Tỉnh rồi?”

Nói xong lời này, Huyền Ngự thu tay lại.

Đỗ Hành không nghĩ nhiều, cậu vội vàng gật đầu: "Ừm, đêm qua ngươi ngủ thế nào?" Huyền Ngự nghĩ nghĩ: “Rất ấm áp.”

Đỗ Hành nói: "Vậy là tốt rồi, hôm nay ta làm cho ngươi cái giường lớn, vừa lúc còn có chăn, ta cũng trải lên cho ngươi. Về sau liền không cần ngồi dưới đất." Huyền Ngự nhìn chằm chằm Đỗ Hành, Đỗ Hành dường như thấy được vẻ không tình nguyện của hắn.

Đỗ Hành đảm bảo nói: "Ta làm cho ngươi cái bình nước nóng tốt, bảo đảm nằm xuống sẽ ấm áp, một chút đều không lạnh." Huyền Ngự suy nghĩ một lát sau nói: “Được.”

Đỗ Hành lúc này mới vui sướng bò dậy, bất quá cậu bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, lập tức biến sắc: “Không tốt!”

Huyền Ngự hoài nghi nhìn Đỗ Hành chạy như điên, hắn cho rằng đã xảy ra chuyện gì đại sự, kết quả tới trong phòng bếp liền thấy Đỗ Hành vây quanh cái chậu lớn ngâm linh gạo mà đấm ngực dậm chân: “Sao lại quên mất chứ!”

Linh gạo ngâm sáu cái canh giờ (khoảng 2 tiếng/canh giờ) sau là có thể cho lên nồi hấp, cậu đã ngâm gần mười hai canh giờ (khoảng 4 tiếng), cái linh gạo này còn có thể dùng được không?

Đỗ Hành bốc một nắm linh gạo nhìn kỹ lại, chỉ thấy linh gạo đã ngâm hiện ra màu trắng ngà, từng viên tròn trịa, thoạt nhìn ngâm khá tốt.
Đỗ Hành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "May quá may quá, thoạt nhìn không có vấn đề gì." Đỗ Hành vội vàng ở đáy nồi đốt lửa, cậu đặt giá hấp lên nồi, dưới giá hấp đổ nửa nồi nước. Sau đó đem linh gạo đều đều đổ vào lồng hấp để vào trong nồi.

Huyền Ngự khó hiểu nhìn Đỗ Hành: "Ngươi đang chọc cái gì?" Đỗ Hành đang cầm đũa ở trên linh gạo trong lồng hấp chọc ra những lỗ nhỏ thông khí, nghe được Huyền Ngự hỏi như vậy, cậu cười nói: “Ở trong gạo chọc mấy cái lỗ nhỏ, linh gạo có thể chín nhanh hơn và đều hơn.”

Huyền Ngự gật gật đầu: "Thì ra là thế." Lồng hấp làm bằng tre đầu trên nhọn hoắt, đặt trên nồi như cái cốc hình chóp màu vàng óng. Đỗ Hành dùng vải ướt bọc lấy các khe hở xung quanh lồng hấp, như vậy hơi nước có thể đều đều đi vào lồng hấp mà không bị thoát ra ngoài.

Thời gian hấp linh gạo cần hơn bốn mươi phút, cũng chính là ba nén nhang công phu. Lửa ở đáy nồi có thể không cần can thiệp, Đỗ Hành chuẩn bị thừa dịp hấp linh gạo để làm một ít điểm tâm nhỏ.

Cậu phải làm một ít bánh gà cho Tiếu Tiếu. Bánh gà là một loại đồ ngọt, bên trong bao bọc đậu nghiền nhuyễn hoặc nhân hạt sen nghiền. Chính là Đỗ Hành không kịp làm đậu nghiền nhuyễn hoặc nhân hạt sen nghiền, bất quá cậu có cách của mình!

Có rất nhiều cách làm vỏ bánh, nói tỉ mỉ ra có thể nói tốt nhất là mấy ngày không trùng loại, Đỗ Hành cũng không chuẩn bị giải thích với Huyền Ngự.

Cậu múc ra một muỗng bột mì, sau đó lấy ra hũ dầu cất trong túi trữ vật.
Khi làm vỏ bánh, dùng mỡ heo hiệu quả tương đối tốt, cậu dùng chính là mỡ heo luyện từ dầu cây cao. Mở bình, chỉ thấy mỡ heo trắng tinh như da mỡ lặng lẽ đông lại trong bình. Dùng muỗng gỗ lấy một đôi đũa, mỡ heo dính trên đũa quấn quýt.

Nhưng mà Đỗ Hành lạnh lùng đem mỡ heo quyến luyến không rời kia đổ vào đống bột mì.

Muốn vỏ bánh làm tốt, mỡ heo nhất định không thể thiếu, một chén bột mì yêu cầu nửa chén mỡ heo để trộn đều. Đỗ Hành hì hục đào một đống lớn mỡ heo vào trong chậu.

Thấy Huyền Ngự nhíu mày: "Nhiều dầu như vậy?" Đỗ Hành cười nói: “Khó được ăn một lần không có việc gì đâu, chờ làm xong ngươi sẽ biết.”

Khi nói chuyện Đỗ Hành liền đang trộn bột làm vỏ, trải qua không ngừng nhào nặn, trong tay Đỗ Hành rất nhanh liền xuất hiện một đoàn bột trắng tinh trơn tru. Bột được Đỗ Hành vò thành hình cầu, đặt ở một bên chén gỗ, Huyền Ngự còn nhịn không được chọc một chút. Đỗ Hành vội vàng ngăn lại Huyền Ngự: “Đừng lộn xộn, ta còn muốn làm vỏ dầu nữa.”

Vỏ dầu lại không giống với vỏ bánh, lần này dùng dầu là dầu nóng, hơn nữa vẫn là dầu thực vật.

Đây là mua được ở cửa hàng Chu gia, giá cả tiện nghi, năm cái linh thạch mua được một thùng thật lớn. May mắn ngày hôm qua không đánh rơi túi trữ vật, bằng không hôm nay muốn làm bánh gà cũng không làm được.
Đem dầu nành đổ vào bột mì xong, Đỗ Hành thêm nước ấm, cậu còn cho vào nước ấm hai muỗng đường. Bột, dầu, nước từ trạng thái không hợp nhau biến thành trạng thái hòa quyện, toàn bộ đều được Đỗ Hành một tay nhào nặn.

Vỏ dầu nước sau khi làm xong ánh vàng rực rỡ, đặt ở bên cạnh vỏ bánh phía trước như là một quả cầu màu vàng óng, Huyền Ngự lại không nhịn được chọc một chút lên trên.
Đỗ Hành bất đắc dĩ: "Thích động thủ như vậy sao? Vậy ngươi lại đây giúp ta đập trứng đi?" Nói rồi Đỗ Hành từ trong túi trữ vật móc ra một sọt trứng muối bọc bùn.

Đây cũng là Đỗ Hành ở trong cửa hàng Chu gia phát hiện, Tu Chân giới có người trồng linh thực cũng có người nuôi linh thú. Những cái này chính là trứng do vịt ma mà người ở bờ biển nuôi đẻ. Trứng vịt không thể ấp nở, liền sẽ được người ở bờ biển bọc bùn hỗn hợp muối ăn vận chuyển đến Linh Khê Trấn. Đỗ Hành đã xác nhận, đây chính là trứng vịt muối.

Nhưng mà các yêu tu giống nhau không ăn loại trứng này, những quả trứng này phần lớn sẽ được mua về để nuôi linh thú. Nghe Chu Tích Nguyệt nói, có một số linh thú mỗi ngày đều phải ăn hai quả trứng như vậy, điều này đối với chúng khai linh trí rất có trợ giúp.
Đỗ Hành lúc ấy nghe xong khóe miệng co giật, người Tu Chân giới cũng quá lãng phí!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play