Chương 27: Nguy Hiểm Rình Rập
Cửa hàng của Chu gia quả nhiên có rất nhiều đồ vật. Đỗ Hành thậm chí còn thấy khoai lang đỏ và khoai sọ, điều tuyệt vời nhất là cậu phát hiện ra hành, gừng, tỏi mà trước đây mình không thấy!
Tuy nhiên, hành, gừng, tỏi đều khô quắt queo, nằm bẹp dúm ở một góc, chỉ còn lại cái củ trơ trọi. Nếu không phải Đỗ Hành mắt tinh, có lẽ đã bỏ sót rồi.
Đỗ Hành chọn lựa, mua một sọt khoai lang đỏ, lại lấy nửa sọt khoai sọ và các loại đậu. Cậu nhìn nhìn lịch, hôm nay đã là mồng bảy tháng Chạp, không biết từ lúc nào mà cậu đã đến thôn được một vòng thời gian rồi.
Ngày mai có thể nấu cháo mồng 8 tháng Chạp ăn! Đỗ Hành trong đầu đã nghĩ đến thực đơn ngày mai. Lần này cậu có kinh nghiệm, đi dạo càng kỹ lưỡng hơn một chút.
Cậu thấy được những cái bàn và nồi có thể đặt lên bàn để nấu nướng, mặc dù Chu Tích Nguyệt nói đây là pháp khí linh thực mà các luyện đan sư dùng để rèn luyện, nhưng Đỗ Hành cảm thấy đây là một cái nồi tiện lợi nhất, không chấp nhận phản bác.
Nhìn nhìn giá cả, Đỗ Hành chọn loại rẻ nhất, mười cái linh thạch lại còn bảo hành một năm. Đỗ Hành không chút do dự liền nắm lấy nó, có cái nồi này, họ có thể nướng thịt ăn trong phòng bếp! Hoàn hảo!
Lần trước đi dạo cửa hàng khá hấp tấp, lần này có đủ thời gian, Đỗ Hành phát hiện không ít thứ tốt. Ví dụ như... Tôm khô tỏa ra hơi thở biển cả và rong biển khô màu nâu dày dặn, còn có trứng vịt muối bọc bùn và trứng vịt tươi có vỏ ngoài màu xanh đậm!
Chu Tích Nguyệt nói đây là dùng để nuôi linh sủng, Đỗ Hành xem xét Tiếu Tiếu, ở một mức độ nào đó Tiếu Tiếu cũng coi như là linh sủng yêu quý của cậu... phải không?
Đỗ Hành nhìn Tiếu Tiếu cười đầy mặt từ ái, Tiếu Tiếu vẻ mặt ngơ ngác, nhưng nhìn thấy Đỗ Hành vui vẻ, nó cũng vui vẻ phát ra tiếng "hồ hồ" cười.
Sau đó Đỗ Hành không chút ngại ngùng liền mua đồ vật, ở quê của Đỗ Hành, chi tiền cho thú cưng của mình không gọi là tiêu tiền, mà gọi là cung phụng. Huống chi hôm nay linh thạch vẫn là do Tiếu Tiếu cung cấp, Đỗ Hành một chút cũng không cảm thấy khó xử.
Chọn lựa đủ thứ, Đỗ Hành mua hơn 500 linh thạch đồ vật, chật ních ba cái túi trữ vật. Có mấy thứ này, trong mấy tháng tiếp theo, cậu đều có thể không ra khỏi cửa.
Chu Tích Nguyệt làm tròn tiền cho Đỗ Hành, còn đưa ba cái túi trữ vật đựng đồ cho Đỗ Hành, sau đó nhìn theo Đỗ Hành và họ đi về hướng nam phố.
Xe bò đi được một lát, Chu Liên Hoa của cửa hàng Chu gia liền vác một cái rìu khai sơn từ hướng bắc phố đi về.
Chu Tích Nguyệt đón lại: "Ca, xử lý xong rồi à?" Chu Liên Hoa lau mồ hôi trên mặt, thô lỗ nói: “Yêu thú quá nhiều, ngươi không thấy một mảng lớn phía bắc đâu. Thật đáng sợ a! Nhưng mà may mắn, yêu thần đã trở lại, hiện tại chỉ còn mấy con hung thú còn sót lại chạy về phía nam.”
Đỗ Hành móc đồ vật trong túi trữ vật, cậu nắm một nắm đậu nành ra: "Tiếu Tiếu có biết cái này không?" Tiếu Tiếu nhìn từng hạt đậu gật gật đầu. Đỗ Hành nói: "Có cái này, có thể làm đậu hũ, đậu phụ khô, rất nhanh ngươi sẽ có rất nhiều đồ ăn vặt rồi." Tiếu Tiếu vui sướng vỗ vỗ cánh: “Píp píp píp ~”
Thời gian Đỗ Hành chọn đồ vật khá lâu, lúc này mặt trời đã nghiêng về một bên treo trên bầu trời, giống như cái ngày Đỗ Hành đi theo Huyền Ngự về thôn vậy. Tuy nhiên đi mãi đi mãi, sắc trời lại đột nhiên tối sầm lại.
Đỗ Hành vốn dĩ đang móc đồ vật trong lều xe chỉ để Tiếu Tiếu xem những thứ mua được hôm nay, kết quả Trâu Nhi lại rống một tiếng. Trong ấn tượng của Đỗ Hành, tiếng trâu kêu đều bình thản, chỉ khi xuất phát hoặc đến nơi mới nhắc nhở người trong xe. Nhưng bây giờ tiếng của Trâu Nhi rất nôn nóng, có một sự sợ hãi không nói nên lời.
Đỗ Hành vén màn nhìn nhìn, không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã giật mình. Xung quanh xe bò đều đã tối sầm lại. Rõ ràng vừa rời thị trấn cũng chỉ một nén nhang công phu (khoảng 15 phút), sao lại tối nhanh như vậy?
Nếu sắc trời tối xuống thì cũng không sao, nhưng Trâu Nhi bị cột ở phía trước xe giờ phút này đang nôn nóng dùng chân cào đất. Chân nó trong lớp tuyết dày đôi khi biến thành màu vây cá xanh lam, đôi khi lại hiện ra chân màu đen. Trâu Nhi cúi đầu cứng đầu cảnh giác nhìn về phía trước.
Đỗ Hành vén rèm lên nhìn về phía trước Trâu Nhi, chỉ thấy phía trước trên mặt tuyết có một mảng tối tăm đặc sệt như mực nước. Trong tối tăm có hai con mắt đỏ như máu đang chằm chằm nhìn chằm chằm Trâu Nhi, từng đợt âm thanh như đá va chạm truyền đến.
Đỗ Hành nghe thấy sống lưng nổi da gà —— có thứ gì đó đang ẩn trong tối tăm, nó sắp ra rồi!
Tối tăm dần dần tản ra, từ trong mây hiện ra một con yêu thú thân hình mạnh mẽ. Yêu thú này lớn lên như con báo, nhưng lại lớn hơn báo bình thường ba bốn lần, cái thân hình đó còn suýt to hơn cả Trâu Nhi. Giữa trán nó có một cái gai xương dài, trên người vằn vện đen đỏ đan xen. Đuôi nó có một chùm lớn, Đỗ Hành đếm sơ, chừng năm cái! Đây là cái quái vật gì!
Yêu thú quất đuôi về phía Đỗ Hành, nhe nanh ra. Đỗ Hành đều có thể ngửi thấy mùi tanh hôi truyền đến từ miệng yêu thú. Yêu thú bước đi qua lại ở phía trước, móng vuốt sắc nhọn của nó mỗi lần đều làm chặt tuyết đọng, để lại một cái vết chân to bằng bao cát. Bị một con yêu thú có móng vuốt như vậy đâm trúng, e rằng thần tiên cũng khó cứu.
Trong lòng Đỗ Hành chuông cảnh báo vang lớn, cậu nhìn xung quanh một vòng lập tức hoa mắt, ngay cả một cục đá hắn cũng không tìm thấy. Điều hắn có thể làm là nắm chặt túi trữ vật trong tay, nếu yêu thú tấn công, cậu có thể ném đồ vật trong túi trữ vật ra để bảo mệnh!
Yêu thú hạ thấp thân hình phát ra tiếng kêu uy hiếp. Đỗ Hành cảm thấy chân mình lại run rẩy trong tiếng gầm gừ thấp giọng của nó. Cậu vốn dĩ không phải là người nhát gan, nhưng hắn không khống chế được chính mình. Giờ khắc này Đỗ Hành thừa nhận, cậu sợ hãii.
Nhưng cậu không thể lùi bước, bên cạnh cậu chỉ có Tiếu Tiếu và Trâu Nhi, hai cái này một là trẻ con một là động vật, đều cần cậu bảo vệ. Đỗ Hành gom đủ dũng khí, cậu mò trong túi trữ vật, lấy ra một tấm phù triện dẫn thiết. Linh quang trong phù triện chợt lóe, trên tay cậu xuất hiện một cây thiết trượng. Cậu cũng muốn biến ra một thanh đại đao hoặc trường kiếm, nhưng bản năng nói cho cậu biết, đại đao hoặc trường kiếm dù có trong tay cậu, cậu cũng sẽ không dùng.
Đỗ Hành tay run rẩy nắm lấy thiết trượng, cậu đứng sau Trâu Nhi. Tiếng thở của Trâu Nhi càng thêm nặng, tuyết đọng do chân nó cào ra văng sang bên cạnh tạo thành một đống tuyết loang lổ màu sắc.
Tiếu Tiếu lúc này từ trong xe bò chen ra, Đỗ Hành một tay ấn đầu nó xuống: "Ngươi ra ngoài làm gì? Vào trong! Tìm một chỗ trốn kỹ vào!" Tiếu Tiếu chỉ là một con gà con, lúc này chạy ra ngoài ngoài việc dâng thức ăn cho yêu thú, còn có thể làm gì?
Yêu thú vừa nhìn thấy Tiếu Tiếu hai mắt liền toát ra hồng quang, hồng quang đó dài chừng ba tấc, ánh mắt sau hồng quang tràn đầy tham lam. Yêu thú há miệng, khóe miệng lại chảy nước dãi! Đỗ Hành có thể cảm nhận được ánh mắt âm độc của yêu thú đã rơi xuống người Tiếu Tiếu.
Đột nhiên âm phong nổi lên, Đỗ Hành chỉ nhìn thấy một luồng linh quang màu đen từ trên không Trâu Nhi xông thẳng về phía cậu. Cậu không kịp phản ứng, chỉ có thể ôm Tiếu Tiếu nhảy xuống đất.
Tuyết đọng dày đặc hạn chế thân pháp của Đỗ Hành, hắn vừa chạm đất liền ngã sấp xuống đất, Tiếu Tiếu cũng bị chắc chắn đè dưới thân. Cũng chính vì vậy, những mảnh vỡ sau khi thùng xe bò nổ tung mới không văng vào người Tiếu Tiếu.
Đỗ Hành không dám quay đầu lại, hắn bò dậy ôm Tiếu Tiếu liền chạy, vừa chạy vừa gọi Trâu Nhi: "Trâu ơi! Chạy đi!" Trâu Nhi "mu" một tiếng dài, quanh thân toát ra linh quang màu xanh lam u tối.
Đỗ Hành còn chưa kịp chạy ra xa, cậu liền nhìn thấy Trâu Nhi biến thành một con cá màu xanh lam liều mạng bay về phía thôn. Hóa ra Trâu Nhi chạy rất nhanh, trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng nó. Lúc này Đỗ Hành có chút hối hận, cậu vì sao không để Trâu Nhi mang Tiếu Tiếu đi cùng?
Phía sau Đỗ Hành truyền đến tiếng thở thô nặng của yêu thú, cậu có thể cảm nhận được yêu thú giờ phút này đang đùa cợt nhìn cậu. Đúng vậy, cậu yếu ớt như vậy, ôm Tiếu Tiếu cố gắng cũng không chạy lại được yêu thú bốn chi to lớn. Hai chân Đỗ Hành dù có truyền linh khí vào, cũng không có cách nào chạy được nhanh nhẹn trên lớp tuyết đọng dày đặc.
Trong lúc hoảng loạn, cậu quay đầu lại một chút, nhưng phía sau hắn lại không thấy yêu thú. Đỗ Hành không khỏi dừng bước chân quay người lại, hắn nhìn về phía xe bò, lúc này Trâu Nhi đã không thấy bóng dáng, chỉ có thùng xe bị yêu thú xé nát nằm trên tuyết, xung quanh rơi rụng một mảng hài cốt.
Yêu thú không thấy? Không, Đỗ Hành không ngây thơ như vậy. Cậu trong lòng run sợ quay đầu lại, khóe mắt liếc thấy xuất hiện đôi mắt huyết hồng và hàm răng sắc nhọn của yêu thú. Hơi thở của yêu thú phả vào gáy Đỗ Hành, lông tơ hắn "oanh" một cái liền dựng đứng.
Xong rồi —— Trong đầu Đỗ Hành chỉ có ý nghĩ này. Sau đó thân thể cậu liền bay ra ngoài. Yêu thú vung một móng vuốt vào lưng hắn, khi móng vuốt dừng trên người hắn, thực ra hắn không cảm thấy đau.
Đến khi cậu rơi mạnh xuống hố tuyết bên cạnh, hắn mới cảm thấy đau đớn gãy xương rõ ràng truyền đến. Cậu cúi người quỳ rạp trên mặt đất, vẫn luôn ôm Tiếu Tiếu không biết từ lúc nào đã tuột tay. Tiếu Tiếu cắm đầu vào hố tuyết bên cạnh, chỉ còn hai cái móng vuốt đang quẫy bên ngoài hố tuyết.
Cảnh tượng này nếu ngày thường nhìn thấy, Đỗ Hành nhất định sẽ cười phá lên, nhưng trong tình cảnh này cậu không những không thể cười nổi, mà còn cảm thấy khủng hoảng. Cậu muốn đi giúp Tiếu Tiếu một tay, kéo nó ra khỏi hố tuyết để nó nhanh chóng trốn thoát.
Nhưng cậu cố gắng muốn cử động cơ thể mình cũng không được, máu trên trán chảy xuống theo mặt, Đỗ Hành mặt dán vào mặt tuyết cảm thấy da mặt mình sắp tê liệt.
Đầu Tiếu Tiếu vùi trong tuyết, tiếng nó bị tuyết che lấp, phát ra tiếng "píp píp" nhỏ mịn. Đỗ Hành nôn nóng nhìn về phía Tiếu Tiếu nhưng sao cũng không nhúc nhích được, cậu chỉ có thể nhìn yêu thú bước đi mạnh mẽ từng bước một về phía Tiếu Tiếu. Yêu thú đùa cợt nhìn Đỗ Hành một cái, Đỗ Hành cảm thấy trong mắt yêu thú toàn là trào phúng.
Yêu thú vươn một móng vuốt muốn chạm vào Tiếu Tiếu, Đỗ Hành cắn răng gầm giận lên: "Dừng tay ——" nhưng vì đau đớn và tư thế, tiếng gào của cậu lọt vào tai yêu thú yếu ớt như đang r*n rỉ, thì thầm vậy. Đỗ Hành mắt mở to giận dữ, nước mắt lại không tự chủ được chảy ra từ hốc mắt.
Đến lúc này, cậu mới phát hiện mình yếu ớt đến mức nào. Đừng nói là tồn tại vững chắc trong Tu Chân giới, đối mặt với yêu thú, cậu ngay cả sức lực để phản kháng cũng không có. Một người như vậy, có tư cách và năng lực gì để sống tiếp cuộc đời?
Yêu thú quay đầu nhìn về phía Đỗ Hành, Đỗ Hành rõ ràng thấy được sự khinh thường trong mắt yêu thú. Yêu thú vươn móng vuốt chạm chạm Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu "píp" một tiếng từ trên mặt tuyết chui ra đầu. Nó lắc lắc tuyết trên đầu, thậm chí không thèm nhìn yêu thú một cái, sau đó bước hai cái chân ngắn nhỏ liền chạy về phía Đỗ Hành.
Đỗ Hành mắt đẫm lệ: "Chạy đi..." Đừng quan tâm hắn, chạy nhanh đi. Chạy về thôn tìm Huyền Ngự và Cảnh Nam, trở về thôn là an toàn.
Tiếu Tiếu cúi đầu cọ cọ mặt Đỗ Hành, lông vàng óng của nó bị máu Đỗ Hành dính thành từng sợi.
Tiếu Tiếu không chạy, nó kiên định đứng trước mặt Đỗ Hành, sau đó quay người đối mặt với yêu thú: “Píp píp ——”
Con gà con nhỏ bé đối mặt với quái vật khổng lồ như một ngọn núi, dang rộng hai cánh, chỉ để bảo vệ Đỗ Hành đang ngã trên mặt đất. Giờ khắc này Đỗ Hành cảm nhận được rõ ràng ý nghĩ của Tiếu Tiếu. Đỗ Hành chưa từng từ bỏ Tiếu Tiếu khi gặp nguy hiểm, nó cũng sẽ không bỏ mặc Đỗ Hành khi nguy hiểm đến.
Mặc dù còn non nớt, mặc dù linh căn bị tổn hại, Tiếu Tiếu vẫn là hậu duệ của đại yêu quái kiêu ngạo.