Nàng sẽ không vì hạng người như Lăng Yên Nhiên, Lý thị mà biến mình thành kẻ khổ sở, hận thù.

Thật sự không đáng, quá ngốc!

Một người bạn như Mộ Thanh còn tốt hơn người thân như Lăng Yên Nhiên gấp vạn lần!

Nhìn xem, lúc trước khi Tư Lôi mắng nàng, Lăng Yên Nhiên có mặt ở đó, một tiếng cũng không dám hó hé, còn ngấm ngầm xem kịch vui.

Dù rất bất ngờ, nhưng tấm chân tình này của Mộ Thanh, nàng xin nhận!

Nàng cũng không khách khí, vỗ vỗ tay Mộ Thanh, nhướng mày đáp lại:

"Ngươi che chở ta? Mộ Thanh, đừng nói mạnh miệng quá, không chừng sau này, còn phải để ta che chở cho ngươi đấy!"

"Ngươi che chở ta? ?"

Mộ Thanh trừng mắt nhìn Bách Lý Phi Nguyệt, không tin chút nào:

"Cái bộ dạng yếu đuối mỏng manh này của ngươi mà còn che chở cho ta? Chém gió vừa thôi."

Bách Lý Phi Nguyệt chỉ cười cười, không giải thích nhiều.

Người hại ta một thước, ta tất trả lại một trượng.

Người cho ta giọt nước, ta tất báo đáp bằng suối nguồn!

Dù là năm năm trước, hay bây giờ.

Chỉ có một điểm này, sẽ không bao giờ thay đổi.

Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói lanh lảnh vang lên:

"Ninh Dương công chúa giá lâm!"

Mọi người đều sững sờ, và ngay trong khoảnh khắc ngẩn ngơ ấy, một bóng hình màu đỏ rực rỡ dần dần xuất hiện từ trong rừng.

Nàng mặc một chiếc váy gấm màu đỏ, viền váy và tay áo được trang trí bằng lông hồ ly cùng màu, chỉ có trên cổ là một chiếc khăn quàng lông hồ ly màu trắng. Từ xa nhìn lại, cả người nàng như một ngọn lửa rực cháy, chói mắt vô cùng.

Có lẽ do huyết thống hoàng gia ưu tú, Ninh Dương công chúa chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi nhưng đã sở hữu vẻ đẹp minh diễm động lòng người. Nàng toát ra một khí chất cao ngạo, một khí thế mà những gia đình bình thường không thể nào nuôi dưỡng được.

Chỉ có nơi như hoàng cung mới có thể tạo ra một nữ tử có khí chất thiên thành như vậy.

Quan trọng nhất là khuôn mặt kia, đẹp đến mức không gì sánh được!

Trong nháy mắt, nàng đã làm lu mờ tất cả các tiểu thư mỗi người một vẻ có mặt tại đây.

Bách Lý Phi Nguyệt cũng phải nhìn thêm vài lần, không thể không thừa nhận, trong số những nữ nhân nàng từng gặp, chưa có ai tuyệt sắc đến vậy.

Hạng người như Lăng Yên Nhiên dù có được coi là thiên tư quốc sắc, so với vị công chúa này, cũng chỉ là đom đóm so với ánh trăng!

Chỉ là...

Vẻ ngang ngược, tàn nhẫn ẩn hiện giữa đôi mày của thiếu nữ này khiến người ta nhìn thế nào cũng không thuận mắt, hoàn toàn phá hỏng vẻ đẹp trên khuôn mặt nàng.

Không phải là người dễ chọc.

Quan trọng nhất...

Sau khi mọi người hành lễ xong, Ninh Dương công chúa trực tiếp vẫy tay với Lăng Yên Nhiên:

"Yên Nhiên, ngươi lại đây."

Đây chính là lý do vì sao một người hoàn toàn xa lạ như nàng lại nhận được lời mời.

Xem ra, vị Ninh Dương công chúa này và Lăng Yên Nhiên có mối giao tình không hề tầm thường.

Vật họp theo loài, người tụ theo bầy.

Bách Lý Phi Nguyệt không muốn vơ đũa cả nắm, nhưng quả thực nàng không thể nào có thiện cảm với vị công chúa này.

Lăng Yên Nhiên thong thả bước tới, thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, thế mà Ninh Dương công chúa lại rất thích cái vẻ đó của nàng!

Thánh thượng đương triều có rất nhiều con cháu, công chúa cũng lên đến mấy chục người.

Chỉ có vị Ninh Dương công chúa này là có phong hiệu.

Mức độ được sủng ái có thể thấy rõ.

Ninh Dương công chúa trước nay luôn cao ngạo, ánh mắt trần trụi của nàng ta rơi xuống người Bách Lý Phi Nguyệt, vẻ mặt đầy khinh thường.

Nàng ta hừ một tiếng, như thể nhìn thấy thứ gì đó chướng mắt:

"Yên Nhiên, đó là tam tỷ của ngươi, người từng bị sơn tặc bắt đi sao?"

Từng lỗ chân lông trên người nàng ta đều toát ra vẻ khinh miệt.

Lăng Yên Nhiên cười nói:

"Đa tạ công chúa đã đồng ý cho tam tỷ của ta cũng được đến đây mở mang tầm mắt."

Ánh mắt nàng ta như có như không nhìn về phía Bách Lý Phi Nguyệt.

Tam tỷ tốt của ta, ngươi có từng nghĩ, năm năm không gặp, ngươi chỉ có thể kết giao với hạng người như Mộ Thanh, còn bạn của ta, Lăng Yên Nhiên, lại là công chúa tôn quý! Hơn nữa còn là vị công chúa được sủng ái nhất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play