Lăng Tịnh nhìn người yêu thanh mai trúc mã trước mắt, khuôn mặt như cười như không méo mó đến kỳ dị. Nàng khẽ gọi tên hắn.

"Thượng Quan Tuân, ngươi dùng kiếm chỉa vào ta?"

Nam tử vận bạch y phiêu dật, tuấn tú như ngọc, trong mắt thoáng hiện một tia đau đớn.

Hắn từ từ hạ kiếm xuống.

"A Tịnh, là ta có lỗi với ngươi. Ngươi đừng trút giận lên Yên Nhiên."

Như nghe phải một trò cười lớn nhất thiên hạ, Lăng Tịnh gần như không còn nhận ra hắn nữa.

"Ngươi có biết, đêm đó hơn bảy tháng trước, ta trúng thuốc là do ả ta hãm hại không?"

Thượng Quan Tuân khó khăn gật đầu:

"Đêm đó Yên Nhiên đã nói với ta rồi. Nàng rất hối hận, đã khóc rất thảm thương trước mặt ta, còn định tự vẫn, là ta đã ngăn lại. A Tịnh, Yên Nhiên còn nhỏ. Nàng cảm thấy mình là đích xuất, nhưng Lăng tướng quân lại luôn yêu thương ngươi, một thứ nữ. Nàng nhất thời ghen tị, mới làm ra chuyện dại dột như vậy."

"A Tịnh, "

Hắn nhìn nàng rất nghiêm túc:

"Ba tháng nay ta không đến tìm ngươi, tuyệt đối không phải vì ta để tâm đến đứa bé trong bụng ngươi không phải cốt nhục của ta, cũng không phải vì ta vô tình với ngươi. Mà là... ta phát hiện mình đã dần dần yêu Yên Nhiên. Chính vì tình nghĩa từ nhỏ của chúng ta, ta không thể cưới ngươi khi đã rõ ràng tình cảm của mình dành cho Yên Nhiên. Điều đó không công bằng cho cả ngươi và nàng ấy."

Hắn lại thở dài:

"A Tịnh, Yên Nhiên không giống ngươi. Ngươi lúc nào cũng có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, không bao giờ chịu thiệt. Còn nàng chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối, ngây thơ, không có tâm cơ, cũng không đủ thông minh. Chuyện sai lầm duy nhất, cũng là chuyện táo bạo nhất nàng từng làm, chính là hạ thuốc ngươi. Ta cũng là người nhìn nàng lớn lên, vốn chỉ xem nàng như muội muội mà bảo bọc. Chẳng biết từ lúc nào, ta lại muốn bảo vệ nàng cả đời. A Tịnh, ngươi biết không, có ta hay không, ngươi đều có thể sống tốt, nhưng Yên Nhiên thì không. Ngươi yên tâm, đứa bé trong bụng ngươi, ta sẽ cầu xin Lăng tướng quân và phu nhân. Cầu xin họ cho ngươi sinh nó ra. Sau này ngươi có lấy chồng hay không, ta đều sẽ chăm sóc cho hai mẹ con. Ngươi... cũng là muội muội của ta..."

Hắn cười, nụ cười như gió xuân ấm áp, tựa như bước ra từ một bức tranh thủy mặc Giang Nam.

Nụ cười ấy mang theo một ý thơ gần như dịu dàng:

"Ngoan, thả Yên Nhiên ra đi. Chúng ta đừng quậy nữa, được không? Ngươi đang mang thai, ta đưa ngươi đi bôi thuốc, băng bó vết thương trước. Nhìn ngươi xem, lúc nào cũng quên mình là con gái. May lần này chỉ bị thương ở tay, nếu là mặt bị rách, thì có mà khóc nhè." Hắn đối xử với nàng như một đứa trẻ hiếm khi bướng bỉnh, ánh mắt tràn đầy cưng chiều và bao dung, "Nào, chúng ta đi băng bó tay, đừng để động thai khí. Ngoan, đừng quậy nữa."

Nói rồi, hắn đưa tay ra, theo thói quen định xoa đầu Lăng Tịnh.

Không ngờ.

"Phì!"

Nàng cười đến rớm máu, nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn:

"Thượng Quan Tuân, sao ngươi lại khiến ta ghê tởm đến thế? Ngươi mù mắt, mù cả tim đến mức nào rồi? Ta quậy? Ha ha ha ha, ta quậy? ! !"

Ha ha...

Ha ha!

Thật là một kẻ tốt bụng, luôn nghĩ cho nàng.

Ánh mắt Lăng Tịnh găm chặt vào hắn, như muốn nhìn thấu xương tủy, đâm thủng trái tim hắn!

Nàng quen hắn năm sáu tuổi.

Đến nay, đã tròn mười năm!

Những ngày tháng cùng nhau lớn lên.

Những ngày tháng sau này đầy rung động.

Những lời thề non hẹn biển dưới trăng, tất cả đều là chó má sao?

Bây giờ, ánh mắt hắn là gì, u sầu? Đau khổ?

Là nàng đã mù mắt, bị mỡ heo che mờ tâm trí!

Đột nhiên, một cơn đau quặn thắt ập đến từ bụng, Lăng Tịnh đau đến trắng bệch cả mặt, ngay cả sức lực để giữ chặt Lăng Yên Nhiên cũng không còn.

Động thai khí? !

Sức khỏe của nàng vốn rất tốt, thai nhi cũng rất ổn định.

Vậy mà lúc này, cơn đau ập đến dữ dội, khiến nàng gần như không đứng vững. Không lý nào nàng cẩn thận như vậy mà... Đột nhiên, một dự cảm chẳng lành dâng lên, một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng nàng.

Không.

Nàng cố gắng hít thở thật sâu, cố gắng giữ lại dòng nhiệt đang không ngừng tuôn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play