Trước sự trêu chọc “có thiện ý” của ma tu, Thẩm Quân Ngọc không có phản ứng gì, chỉ lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bộ đồng phục đệ tử nội môn của Ngọc Hoành Tông ném qua cho ma tu.

Ma tu nhạy bén, tức thì hiểu được ý của Thẩm Quân Ngọc, hắn lập tức thay đổi dung mạo của mình, mặc vào đồng phục đệ tử Ngọc Hoành Tông mà Thẩm Quân Ngọc đã đưa cho.

Sau đó, một người một ma cứ thế mà đi thẳng tới động bảo tàng được canh gác cực kỳ nghiêm ngặt.

Mấy đệ tử Kiếm Tông đang tán dóc ở ngoài cửa, nội dung tán dóc còn thỉnh thoảng xen kẽ với “yêu hận tình thù” giữa Nguyên Mục Châu, Thẩm Quân Ngọc và Thẩm Tư Nguyên.

Bỗng nhiên, Thẩm Quân Ngọc dẫn theo một đệ tử của Ngọc Hoành Tông xuất hiện trước mặt bọn họ.

Nhất thời bầu không khí lâm vào trầm mặc xấu hổ, những đệ tử Kiếm Tông đó có tật giật mình, không dám lên tiếng trước.

Mà vị đệ tử cầm đầu Kiếm Tông quan sát Thẩm Quân Ngọc với “đệ tử Ngọc Hoành Tông” trước mặt một lúc lâu, mới do dự mở miệng hỏi: “Sao Thẩm thiếu tông chủ lại đến đây? Thiếu tông chủ của bọn ta đã nói cho ngài biết vị trí của động bảo tàng à?”

Thẩm Quân Ngọc mặt mày thản nhiên bình tĩnh nói: “Đúng vậy, là huynh ấy nói cho ta biết. Có thể cho bọn ta vào không?”

Câu này của Thẩm Quân Ngọc không hề nói dối —— Sau khi y và Nguyên Mục Châu thành thân ở kiếp trước, quả thực Nguyên Mục Châu đã nói cho y biết vị trí của những bảo tàng trong bí cảnh này khi nhờ y giúp xử lý việc nội bộ.

Đệ tử cầm đầu nghe vậy, mới thả lỏng một chút, gật đầu nói: “Vậy xin Thẩm thiếu tông chủ lấy ra tín vật của thiếu tông chủ bọn ta. Kiểm tra xong ta sẽ cho ngài vào.”

Thẩm Quân Ngọc im lặng một lúc: “Huynh ấy không đưa ta tín vật.”

Khóe miệng của vị đệ tử nọ giật một cái, vô cùng khó xử nói: “Chuyện này…”

Cậu ta cũng đoán được sơ sơ, có lẽ trước đó Nguyên Mục Châu muốn dẫn Thẩm Quân Ngọc vào động bảo tàng, nên không để ý đến chuyện tín vật.

Nhưng ngặt nỗi Thẩm Tư Nguyên lại xảy ra chuyện, mọi thứ đều bị xáo trộn cả lên.

Bây giờ không có tín vật, cậu ta cũng không dám tự ý cho Thẩm Quân Ngọc vào động bảo tàng, lỡ như có chuyện gì cậu ta không gánh nổi trách nhiệm!

Bầu không khí lâm vào thế bế tắc.

Lúc này Thẩm Quân Ngọc nhìn vẻ mặt bối rối của đệ tử cầm đầu, ánh mắt y khẽ động, sau đó im hơi lặng tiếng liếc nhìn ma tu ở bên cạnh.

Ma tu hiểu ý, cất bước lên trước, trong lòng bàn tay lặng lẽ ngưng tụ một đám ma khí đen đỏ.

Bất chợt ——

Một giọng nói hết sức nịnh nọt vang lên.

“Lương sư huynh, huynh cũng quá cứng nhắc rồi đó, chẳng lẽ Thẩm thiếu tông chủ lại gạt chúng ta sao?”

“Thiếu tông chủ của chúng ta vội vã rời khỏi bí cảnh vì có chuyện gấp, nếu ngài ấy ở đây chắc chắn sẽ đích thân đưa Thẩm thiếu tông chủ vào động bảo tàng, làm gì cần đến tín vật nữa?”

Nghe đến đây, ma tu hơi nhướng mày, im lặng thu lại ma khí trong tay, bình tĩnh xem đám đệ tử này biểu diễn.

Nếu có thể thuận lợi đi vào, thì hà tất phải lãng phí thời gian đánh đánh giết giết chứ?

Thấy không có ai phản bác, tên đệ tử kia lại cười nói: “Hơn nữa, Thẩm thiếu tông chủ sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người một nhà với thiếu tông chủ chúng ta, dù bây giờ thiếu tông chủ không có ở đây thì đã sao? Hai phái chúng ta trước giờ vẫn luôn thân thiết, Lương sư huynh làm khó dễ như vậy, khác nào cố ý ly gián hai phái?”

Tên đệ tử đó vừa nói ra những lời này, mọi người chợt bừng tỉnh, nhao nhao cho rằng gã ta nói đúng, ngay cả vị Lương sư huynh kia cũng buông lỏng cảnh giác: “Sư đệ nói đúng, là ta làm việc quá cứng nhắc.”

“Nếu đã như vậy, hai vị, xin mời vào.”

Ma tu thấy thế, bất giác nhếch lên khóe miệng.

Niềm vui bất ngờ nha.

Tuy nhiên, khi ma tu lơ đãng quay lại nhìn Thẩm Quân Ngọc, hắn chợt phát hiện Thẩm Quân Ngọc đang dùng một ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, thậm chí là có chút khó hiểu nhìn tên đệ tử vừa mới nói đỡ cho mình.

Ma tu hơi giật mình —— Đây là lần đầu tiên hắn thấy Thẩm Quân Ngọc có biểu cảm như vậy với một tiểu tốt xa lạ.

Vừa định nhìn kỹ hơn, Thẩm Quân Ngọc đã lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, nói với Lương sư huynh nọ: “Đa tạ.”

Nói xong, Thẩm Quân Ngọc liền đi thẳng vào trong động bảo tàng.

Ma tu hơi chần chừ nhưng cũng lập tức đi theo.

·

Lối đi bí mật vào động bảo tàng rất dài, hoàn toàn được khoan bằng nhân lực, uốn lượn dẫn đến một hồ linh tuyền tràn ngập linh khí ở phía xa.

Bao nhiêu năm qua, các cơ duyên tốt có thể tái tạo hoặc không thể lấy đi trong các bí cảnh lớn gần như đã bị mấy đại môn phái độc chiếm hết.

Sau khi phát hiện ra loại cơ duyên tốt này, đệ tử của các đại môn phái sẽ ngay lập tức báo cáo cho môn phái, mỗi lần bí cảnh mở ra, các môn phái sẽ cung cấp bản đồ, phái đệ tử đi canh giữ những cơ duyên này, đề phòng người ngoài xâm phạm.

Dần dà, tán tu ngày càng có ít cơ hội vươn lên.

Vì vậy, hầu hết các tu sĩ đều tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để vào các đại môn phái, mà sau khi vào phái còn phải dùng mọi thủ đoạn để leo lên.

Tên đệ tử luôn miệng nịnh hót vừa rồi chính là tán tu đi cửa sau vào Kiếm Tông, làm một đệ tử ngoại môn.

Tuy nhiên, đây không phải là lý do khiến Thẩm Quân Ngọc tỏ thái độ kia với tên đệ tử đó.

Thẩm Quân Ngọc còn nhớ kiếp trước, khi y vừa chuyển đến Vân Miễu Các, tên đệ tử đó đã được phái đến Vân Miễu Các làm thị vệ cho y.

Ban đầu, tên đệ tử đó cũng giống như hiện tại, rất giỏi dỗ dành người ta, rất biết cách an ủi y.

Y cũng từng giành rất nhiều tài nguyên cho tên đệ tử này.

Vậy mà……

Trước cái đêm y trọng sinh, cũng chính tên đệ tử này, đã nói y nên nhường vị trí đạo lữ của Nguyên Mục Châu lại cho Thẩm Tư Nguyên.

Nói rằng chỉ cần y chết đi, người hữu tình cuối cùng cũng có thể trở thành quyến thuộc, sớm muộn gì y cũng bị báo ứng.

Mỉa mai làm sao.

Bất chợt ——

“Đến rồi.”

Câu này của ma tu kéo Thẩm Quân Ngọc trở về hiện thực từ trong ký ức mưa dầm u ám.

Thẩm Quân Ngọc theo bản năng nhìn sang.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ma tu nhướng mày, khẽ mỉm cười.

Hàng mi dài của Thẩm Quân Ngọc chớp một cái, y quay mặt đi, không nhìn hắn nữa mà đi thẳng về hồ linh tuyền trước mặt.

Ma tu im lặng đuổi theo.

Hồ linh tuyền này được xây trên một ngọn núi lửa, sương mù dày đặc, phong cảnh tuyệt đẹp, linh khí trong hồ tỏa ra linh quang lượn lờ, như thể ngưng tụ thành hình.

Chỉ cần ngâm mình trong đó vài ngày, tu vi sẽ tiến bộ vượt bậc.

Khi đệ tử Kiếm Tông đến đây cũng phải dựa theo địa vị và thâm niên của mình để thay phiên nhau tiến vào.

Bây giờ cho phép hai người Thẩm Quân Ngọc và ma tu đơn độc tiến vào đã là ngoại lệ.

Tuy nhiên, khi Thẩm Quân Ngọc bước đến bờ hồ linh tuyền cũng không có ý định cởi quần áo xuống nước, mà lại nhìn chằm chằm vào giữa dòng suối bốc linh khí nghi ngút một lúc, rồi mới từ từ rút ra Phượng Vũ Kiếm ở thắt lưng.

Ma tu ở một bên thấy Thẩm Quân Ngọc rút kiếm, lông mày khẽ nhíu lại có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi gì.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, Thẩm Quân Ngọc vung kiếm lên, cầu vồng vàng như phượng hoàng giáng thẳng xuống, ầm ầm cắt xuyên qua cả hồ linh tuyền!

Mặt đất nứt nẻ sụt lở, toàn bộ hồ linh tuyền bị bổ làm đôi, nước suối dâng trào dữ dội, đất đá văng tung tóe, động bảo tàng cũng rung chuyển điên cuồng.

Ma tu: ? !

Hắn vừa vội vàng nhảy lên để tránh dòng nước suối tạt vào người, vừa bàng hoàng nhìn Thẩm Quân Ngọc ngược dòng tiến lên trước, tách ra dòng nước, hòa vào trong nguồn suối phun trào dữ dội.

Ma tu còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau cơn chấn động hỗn loạn, thì bạch y đã phá sóng bay ra ngoài——

Thẩm Quân Ngọc tóc tai rối bù, cầm kiếm đứng giữa không trung, cả người ướt sũng, nhưng trong tay lại cầm một hòn đá lấp lánh ánh sáng xanh.

Nguồn sống của linh tuyền —— Dũng Tuyền Thạch. (Đá suối phun)

Ma tu ngẩng đầu, từ xa nhìn bạch y trên không trung, vẻ mặt vô cùng phức tạp vi diệu.

Có một thoáng tán thưởng mãnh liệt, nhưng cũng có chút không thể hiểu nổi.

Đúng lúc này, bên ngoài động bảo tàng vang lên âm thanh hỗn loạn, mấy đạo kiếm khí và linh quang cũng bay vào.

Thẩm Quân Ngọc nghe thấy tiếng động, từ trên không nhìn ma tu, bình tĩnh nói: “Đi.”

Ma tu nhướng mày, nhún người bay lên, lao về phía Thẩm Quân Ngọc.

Cùng lúc đó, các đệ tử Kiếm Tông ở bên ngoài cũng xông vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong ai cũng sợ ngây người.

Có lẽ họ không thể ngờ được Thẩm Quân Ngọc lại điên đến mức bổ đôi linh tuyền, trực tiếp lấy đi Dũng Tuyền Thạch.

Làm như vậy không chỉ vơ vét hết sạch mà còn trắng trợn khiêu khích uy nghiêm của Kiếm Tông!

Sao y dám?

Hay y đã bị đoạt xá rồi?

Nhưng dù thế nào đi nữa, linh tuyền đã bị phá hủy, bọn họ mà không bắt được Thẩm Quân Ngọc thì không thể quay về báo cáo, vì thế đám đệ tử không hẹn và cùng nổi giận gầm lên một tiếng, dùng toàn lực phóng về phía Thẩm Quân Ngọc đang ngự kiếm.

Những đệ tử này tuy thực lực cũng mạnh nhưng không thể sánh được với Thẩm Quân Ngọc đã trọng sinh.

Kiếm quang bắn ra bốn phía, chẳng mấy chốc các đệ tử đã lần lượt bị đánh bại.

May là Thẩm Quân Ngọc chỉ muốn đoạt bảo chứ không có ý định giết ai, nên khi đám đệ tử đuổi đến, y chỉ ra tay đánh gục từng tên một.

Thấy phần lớn đệ tử đã bị đánh lui, Thẩm Quân Ngọc chợt thoáng nhìn thấy cách đó không xa, tên đệ tử từng làm thị vệ cho y đang âm thầm lấy ra một quả đạn lôi hỏa muốn đánh lén từ phía sau.

Ánh mắt của Thẩm Quân Ngọc lạnh đi, lặng lẽ xoay kiếm trong tay.

Tuy nhiên, Thẩm Quân Ngọc còn chưa kịp vung kiếm, một bóng người cực kỳ nhanh nhẹn đã đột nhiên phóng lên không trung, đá vào ngực tên đệ tử đang định đánh lén kia——

Một lớp ma khí đen đỏ đậm đặc lượn lờ trên đôi ủng đen của ma tu, cú đá này rất nặng.

Tên đệ tử kia còn chưa kịp kêu cứu cũng chẳng rên nổi một tiếng đã bị đập mạnh vào tảng đá đối diện, máu trào ra khỏi miệng mũi, rơi xuống đất.

Lồng ngực của gã ta bị đè bẹp một mảng lớn, hiển nhiên đan điền và xương cốt đã bị đá nát.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Đến khi Thẩm Quân Ngọc lấy lại tinh thần, thì đệ tử đó đã hoàn toàn bất tỉnh.

Những đệ tử khác vẫn còn vây quanh lấy làm kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ lập tức quay đầu bỏ chạy như điên, làm gì còn dám đuổi theo nữa?

Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại Thẩm Quân Ngọc và ma tu trên đỉnh núi linh tuyền bị phá hủy.

Lúc này Thẩm Quân Ngọc liếc nhìn tên đệ tử cả người đầy máu không biết sống chết trên tảng đá phía xa, rồi lặng lẽ nhìn sang ma tu ở bên cạnh.

Đối diện với ánh mắt điềm tĩnh lại không hề có ý trách tội của Thẩm Quân Ngọc, ma tu khẽ nhướng mày, thản nhiên cười nói: “Giết gà dọa khỉ ấy mà, phải dùng thủ đoạn thô bạo một chút, ma tu bọn ta xưa giờ đã vậy.”

“Thẩm đại công tử sẽ không để bụng đâu nhỉ?”

Thẩm Quân Ngọc nghe ma tu nói xong, hồi lâu sau y mới cụp mắt lắc đầu, dường như đang mỉm cười.

“Không hề, ngược lại ta còn cảm thấy, ta chuyển sang tu ma quả là lựa chọn đúng đắn.”

Bầu không khí yên bình, nhẹ nhàng đến lạ.

Chăm chú nhìn nụ cười thản nhiên trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết được ánh nắng chiếu rọi của Thẩm Quân Ngọc, ma tu vô thức nheo mắt lại.

Tuy nhiên, sau khi nói xong câu này, Thẩm Quân Ngọc cũng không đợi nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía xa rồi nói: “Còn mấy động bảo tàng nữa, chúng ta tốc chiến tốc thắng, đừng để bọn họ có thời gian mật báo cho nhau.”

Bấy giờ, ma tu khó khăn lắm mới tỉnh táo lại sau nụ cười vừa rồi của Thẩm Quân Ngọc.

Tiếp đó, ánh mắt hắn chuyển động, gật đầu: “Được, đi thôi.”

·

Trước khi tin tức bí cảnh xảy ra biến cố truyền ra ngoài, Thẩm Độ và Vân Tố Y đã chạy đến Kiếm Tông.

Suốt một ngày một đêm, Nguyên Mục Châu gần như ở bên giường trông Thẩm Tư Nguyên một tấc cũng không rời, liên tục truyền linh lực cho Thẩm Tư Nguyên, bảo vệ tâm mạch và đan điền yếu ớt của cậu ta.

Mới đầu, Thẩm Tư Nguyên còn kêu đau, đến sau cùng, thấy Nguyên Mục Châu đối xử với mình như vậy, cậu ta chỉ mở to đôi mắt xinh đẹp, sắc mặt tái nhợt chăm chú nhìn Nguyên Mục Châu.

Tình ý trong mắt như muốn tràn ra ngoài.

Nguyên Mục Châu nhìn chằm chằm vào ánh mắt lúc này của Thẩm Tư Nguyên, mặc dù vì để tránh bị nghi ngờ ảnh hưởng đến thanh danh của Thẩm Tư Nguyên nên gã không đáp lại ngay, nhưng trong lòng gã vẫn trào dâng cảm xúc áy náy —— Vậy mà gã lại không biết, Thẩm Tư Nguyên đã bắt đầu thích gã từ rất lâu rồi.

Nếu kiếp trước gã nhận ra sớm hơn, phải chăng gã đã không bỏ lỡ nhiều đến thế?

May mắn thay, kiếp này gã đã tỉnh ngộ, cũng có cơ hội chuộc lỗi.

Đúng lúc này, có đệ tử thông báo, tông chủ Ngọc Hoành Tông và tông chủ phu nhân đã đến.

Nguyên Mục Châu nghe thấy tin liền sửng sốt một chút, lập tức trầm giọng nói: “Mau mời hai vị vào!”

Đệ tử xoay người rời đi.

Nguyên Mục Châu định thần lại, trầm mặc một lúc, cuối cùng trong đôi mắt lạnh lùng ảm đạm cũng hiện lên một chút ánh sáng.

Bởi vì hai ngày qua, gã cũng phát hiện ra nhiều tình huống ở kiếp này đã tốt hơn nhiều so với kiếp trước.

Ví dụ như, những đại năng kiếp trước gã xin giúp đỡ sau khi nhận được truyền tin của gã đã nhanh chóng trả lời lại, cũng bày tỏ đồng ý ra tay tương trợ.

Một ví dụ khác, vào thời điểm này ở kiếp trước, thực ra Thẩm Độ và Vân Tố Y đang bế quan song tu ở một ngọn núi nào đó ở hải ngoại, căn bản không thể báo tin đến họ, phải một tháng sau họ mới trở về.

Mà lúc đó, bệnh tình của Thẩm Quân Ngọc đã muộn rồi.

Nhưng kiếp này, hai người đó lại không hề bế quan.

Hai người họ là thân thích của Thẩm Tư Nguyên, có thể trợ giúp rất nhiều cho huyết mạch cũng như linh lực của Thẩm Tư Nguyên, chỉ cần họ đến, chắc chắn vết thương của Thẩm Tư Nguyên sẽ tốt hơn rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play