Tác giả: Trương Nguyên Khởi

Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng, Mạc Dạng liền vuốt giường đệm tỉnh dậy. Trên biển mây đã nổi lên vầng kim quang, cậu rửa mặt xong, liền chạy nhanh đến tầng ba.

Mạc Dạng cảm thấy mình đã dậy rất sớm, nhưng Yến Lăng Vân còn dậy sớm hơn cậu. Khi cậu đến nơi, thanh niên đã ở trên boong tàu tầng ba luyện kiếm, hơn nữa đã luyện một hồi lâu.

Tầng ba tiếng gió ào ào, bên ngoài mây vạn trượng ráng màu, dưới mây ngàn trượng thung lũng sâu. Yến Lăng Vân một thân bạch y tựa muốn bay lên trời, kiếm pháp hùng hồn dõng dạc, như thiên hà trút xuống, thác nước lao nhanh, ngưng tụ thành thanh quang màu trắng.

Nhưng chiêu kiếm của hắn kỳ thật cũng không phức tạp, Mạc Dạng ở bên cạnh nhìn một lát, mới phát giác hắn luyện chính là kiếm chiêu cơ bản, bất quá hoàn hoàn tương khấu, lại nhanh đến kinh người, cho nên làm người nhất thời không nhìn ra hắn đang lặp lại.

Khẽ lách vào phòng, Mạc Dạng rất nghiêm túc pha một ấm trà, sau đó dùng khay nâng, trở lại boong tàu.

Vừa vặn Yến Lăng Vân luyện xong, liền tự nhiên đi tới rót một ly, uống cạn một hơi.

Tu luyện bên ngoài không tiện, thời gian luyện kiếm của hắn cũng bị rút ngắn, chỉ có chút thời gian mặt trời mọc này thôi.

Vì nước trà độ ấm vừa phải, hắn liền lại rót một ly.

Mạc Dạng ngoan ngoãn bưng trà, ánh mắt rơi xuống bàn tay của thanh niên. Bàn tay của vai chính đương nhiên là đẹp, vừa dài vừa có cảm giác mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, ngay cả dáng vẻ châm trà cũng tiêu sái vô cùng. Bất quá trên ngón tay có rất nhiều vết chai, để chứng minh hắn ngày đêm khổ tu.

“Về thôi.” Yến Lăng Vân nói, thanh kiếm cầm trên tay, đi trước.

Sau khi sửa sang lại dung nhan một chút, chính là luyện chữ.

Mạc Dạng nhàm chán ở bên cạnh nhìn, đứng đến chân mỏi, lại không thể ngồi, liền lén dựa vào cạnh cột, trong lòng như đang mơ màng.

Nhưng chợt, Yến Lăng Vân hỏi cậu: “Ngươi có biết chữ không?”

Mạc Dạng hoàn hồn, gật đầu: “Ta hiểu.”

Yến Lăng Vân ừ một tiếng, lại nói: “Trên tủ có sách.”

Mạc Dạng sợ hiểu sai ý, cẩn thận hỏi: “Ý ngươi là, ta có thể xem sao?”

Yến Lăng Vân: “Có thể, không cần ở đây đứng không, có việc ta sẽ gọi ngươi.”

Hắn luôn luôn độc lai độc vãng, ở chủ phong Lưu Tình Kiếm Phái xây nhà mà ở, cuộc sống khổ hạnh quen rồi, một tấm bồ đoàn một chiếc giường gỗ là đủ, lười gọi người phụng dưỡng.

Đêm đó hắn đối nguyệt uống rượu, lại phát hiện thiếu niên khóc đáng thương, nhất thời động lòng trắc ẩn, mới kêu cậu lên đây.

Hắn cũng không có muốn Mạc Dạng phụng dưỡng thế nào, nếu Mạc Dạng có thể tự mình giết thời gian, hắn cũng không muốn gò bó. Thời gian như thoi đưa, sao có thể lãng phí.

Đến nỗi thu làm lô đỉnh, kia càng không thể, Yến Lăng Vân suy nghĩ, hắn đối sắc đẹp không có hứng thú.

Mạc Dạng được lời nói, liền hí hửng đi đến giá sách chọn sách.

Công pháp điển tịch của tu chân giới đều được ghi lại trên ngọc giản, bởi vậy những cuốn sách này cũng không phải là pháp môn tu luyện gì, chỉ là một số tạp thư thông thường về lịch sử, tự nhiên, phong cảnh, còn có du ký và thoại bản.

Mạc Dạng ánh mắt lưu luyến dừng lại ở hàng thoại bản kia. Tên sách tuy văn vẻ một chút, nào là 《 Cầu Tiên 》, 《 Vấn Đạo 》, nhưng đó là tiểu thuyết đó, lại còn là tiểu thuyết do chính người tu chân giới viết.

Bất quá cuối cùng cậu vẫn chọn hàng sách phong tục phía trên, quyết định trước tiên ôn lại kiến thức cơ bản.

Ngồi sờ cá trước mặt lão bản, Mạc Dạng dù sao cũng ngại, vì thế liền dựa vào cây cột, ôm đầu gối ngồi dưới đất, hết sức chuyên chú đọc.

Yến Lăng Vân viết chữ xong liền vào phòng ngủ đả tọa tu luyện, cuộc sống hàng ngày của hắn khô khan đến nhạt nhẽo, là một cuộc sống tu thanh tịnh không có tình thú và hưởng thụ. Trong phòng có trận pháp thanh khiết cũng không cần Mạc Dạng lau nhà, cậu cả ngày đều có thể dựa vào cây cột đọc sách giết thời gian.

Giữa trưa có người đưa cơm tới, Mạc Dạng ngày hôm qua đã phát hiện, bất quá bị Yến Lăng Vân phất tay xua đi. Hôm nay cậu do dự một lát vẫn nhận lấy, vạn nhất Yến Lăng Vân tu luyện đói bụng muốn ăn cơm thì sao?

Lần đầu tiên thấy đồ ăn phong phú như vậy sau bao lâu, mắt Mạc Dạng đều dán chặt vào.

Cậu đã ăn Tích Cốc Đan đến mức muốn nôn rồi.

Tu chân giới thật sự đẳng cấp rõ ràng, tạp dịch cấp thấp nhất, ngay cả một ngụm trà cũng không xứng uống.

Mạc Dạng không rõ, chẳng lẽ Tích Cốc Đan sẽ rẻ hơn đồ ăn sao?

Từng món từng món đồ ăn được bày ra, những món này ẩn ẩn tỏa ra linh quang. Mạc Dạng dụi dụi mắt, mới tin tưởng mình không nhìn lầm.

Xem ra đây là linh thực trong truyền thuyết… Có cá diêu hồng chiên xù, miến canh tiết vịt, măng xào thịt và há cảo hấp thủy tinh.

Mạc Dạng chịu đựng cơn thèm, tay chân nhẹ nhàng đi đến bên ngoài phòng ngủ của Yến Lăng Vân, khẽ gõ cửa: “Tiên trưởng, dùng cơm.”

Nhưng Yến Lăng Vân không có phản ứng.

Mạc Dạng cũng không dám gõ nữa, sợ quấy rầy tu luyện, liền yên lặng lùi về cạnh cột, quay lưng lại với cái bàn, coi như không ngửi thấy mùi hương.

Mãi cho đến hoàng hôn, đồ ăn đều nguội lạnh, Yến Lăng Vân cũng không ra.

Người đến thu chén đĩa, Mạc Dạng nhìn từng mâm đồ ăn ngon lành bị đựng vào hộp gỗ, trong lòng thực sự mất mát.

Trở lại tầng một, bởi vì hôm nay đại đa số thời gian là ngồi, còn có thể đi ra ngoài hóng gió, Mạc Dạng thập phần nhẹ nhàng, không cảm thấy quá mệt mỏi.

Vết thương trên tay cũng lành, buổi tối cậu ngủ một giấc ngon nhất kể từ khi lên thuyền.

Ngày hôm sau mặt trời mọc, cậu lại đúng giờ đúng giấc rời giường, chuẩn bị đi làm.

Cứ như vậy qua bốn năm ngày, Mạc Dạng đã hoàn toàn nắm được lịch sinh hoạt của Yến Lăng Vân.

Sáng pha trà, trưa pha trà, tối pha trà, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Giờ ngọ tầng một sẽ đưa cơm canh tới, cậu liền dọn ra, tiện thể cắt trái cây.

Cắt trái cây có lẽ là công việc nặng nhọc nhất của Mạc Dạng kể từ khi đến đây. Tầng một thường sẽ đưa tới một rổ linh quả, Mạc Dạng phải cắt những quả đó thành những lát nửa tháng dày mỏng hoàn hảo, tản ra như cánh hoa.

Sau đó tiếp tục sờ cá.

Những thứ này Yến Lăng Vân cơ bản không ăn – bởi vì hắn căn bản sẽ không ra ngoài. Gan Mạc Dạng dần dần lớn lên, ngồi sàn nhà ê mông, cậu liền lén lút bò tới cạnh trường kỷ trong thư phòng.

Phòng của Yến Lăng Vân không lớn không nhỏ, trừ phòng ngủ ra, chính là nhà chính. Nhà chính chia làm hai bộ phận, một bên gần đại môn dùng để tiếp khách, bày bàn ghế bàn trà. Còn vòng qua bình phong, đi lên ba bậc thang, đó là thư phòng.

Màn che buông xuống hơn nửa, bên trong có giá sách, có án thư, còn có một cái bàn nhỏ gỗ đỏ. Mạc Dạng chính là để cơm lên cái bàn nhỏ gỗ đỏ đó.

Mà hai bên thư phòng, đặt hai cái trường kỷ hẹp, còn có mấy tấm bồ đoàn rơi vãi.

Mạc Dạng rất thích không gian nhỏ này, có màn che, có vẻ rất riêng tư, hơn nữa đủ loại sách rực rỡ muôn màu.

Lúc đầu cậu chỉ khẽ khàng nhặt một tấm bồ đoàn nhét dưới mông, vẫn ngồi dưới đất, hơi dựa vào trường kỷ.

Sau này dần dần kiêu ngạo, thân thể mềm nhũn dựa hẳn vào ghế sập, cằm chống lên mặt ghế sập, cọ cọ lớp lông mềm mại, sau đó chậm rãi đọc sách.

Đến cuối cùng, trực tiếp vén màn che, nằm nghiêng trên trường kỷ ngủ thiếp đi.

Mạc Dạng ngủ cũng vô thanh vô tức, không hề ngáy, bởi vậy Yến Lăng Vân mãi đến khi tu luyện xong, mở đôi con ngươi hơi phiếm kim nhạt, mới phát hiện bên ngoài có tiếng hô hấp đều đặn chỉ có khi chìm vào giấc ngủ sâu mới có.

“……” Yến Lăng Vân tùy ý đứng lên, đi đến gian ngoài, nhìn thấy Mạc Dạng đang ngủ say sưa không biết sống chết.

Thiếu niên co ro trên trường kỷ. Trên ghế sập được tổng quản trải lên lớp lông hồ ly linh cực phẩm, lông tơ vừa mềm vừa dày, cậu cả người như chìm hẳn vào đó, sắc mặt đều ửng hồng, toát ra vẻ đẹp kinh người.

Thân thể mảnh khảnh phập phồng theo hơi thở, nhẹ nhàng và chậm rãi, giống như trẻ con hơi nắm tay lại.

Cạnh tay là một quyển 《 Thông Cổ Tạp Lục 》, còn tính là có tiến bộ.

Ánh mắt Yến Lăng Vân lướt qua toàn thân cậu, phát hiện Mạc Dạng vì tư thế ngủ mà quần áo căng ra, để lộ sống lưng và vòng ba. Hai chân khép lại, vừa thon vừa dài, mũi chân tự nhiên rủ ra ngoài trường kỷ, đi một đôi vớ trắng. Đôi môi đỏ thắm lại hơi hé mở, đầy đặn ướt át.

Mái tóc rối bời tản ra khắp nơi, phủ kín giường.

Hắn hơi dừng lại, rồi rất nhanh dời đi ánh mắt, tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Mạc Dạng.”

Một bàn tay của hắn có thể bóp chết sinh vật yếu ớt này, vậy mà lại công khai nằm trên trường kỷ trong thư phòng của hắn.

Mạc Dạng vì vẫn luôn mang theo tâm sự, cho nên một lát sau đã bị đánh thức, đôi mắt mở ra, giống như đang nhìn chằm chằm người khác, ngốc nghếch. Yến Lăng Vân cũng nhìn chằm chằm cậu.

Mạc Dạng ý thức được điều gì, đột nhiên tỉnh táo, vội vàng đứng lên: “Ta không chú ý tới mình ngủ rồi, thực xin lỗi.”

Yến Lăng Vân đại mã kim đao ngồi trên chiếc ghế sập nhỏ vừa nãy Mạc Dạng nằm, kiếm đặt ở một bên, giọng nói lạnh hơn: “Đi xuống, nếu có lần sau, tuyệt không tha thứ.”

Mạc Dạng thầm nghĩ hắn quả nhiên là một người rất trang trọng, vừa rồi mình nằm không có dáng vẻ, rất không trang trọng, Yến Lăng Vân ghét bỏ.

Kỳ thật cậu cũng không phải bắt đầu đã muốn ngủ trên ghế sập, làm sao mà nằm lên được, cậu cũng không biết.

Mạc Dạng lo lắng sốt ruột rời khỏi phòng, lúc đi trộm quay đầu lại nhìn thoáng qua Yến Lăng Vân, phát hiện hắn vẫn nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt có vài phần lạnh lùng nghiêm nghị.

Cậu không dám quay đầu lại, lưng như bị kim châm, bước nhanh rời đi.

Phòng Quỳ tự hào gần đây rất dụng tâm lấy lòng Mạc Dạng.

Ví dụ như khi họ buôn chuyện, sẽ cố ý nhắc đến Trúc Tiêu. Trúc Tiêu gần đây rất được sủng ái, so với cặp song sinh được chuyển giao cho đệ tử khác thì được sủng ái nhiều hơn. Tên đệ tử tinh anh kia cực kỳ cưng chiều hắn ta, linh thực như nước chảy cung cấp xuống tầng một để bồi bổ thân thể cho hắn ta, còn chọn lựa kỹ càng nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, khiến phòng Ất tự hào chuyên phụ trách linh thực đau lòng mắng không ngừng.

Linh thực có phẩm cấp có thể quý giá hơn Tích Cốc Đan nhiều! Lại còn mỗi ngày bị tên ông già thỏ đó phá hoại, ăn một miếng liền quăng đi.

Đến trong dân cư phòng Quỳ tự hào, thì lại càng được thêm mắm thêm muối, chỉ hận không thể nói Trúc Tiêu ngay sau đó liền sẽ bị vứt bỏ.

Mạc Dạng không hiểu nguyên do, không ý thức được những người này đang nói cho mình nghe, còn ngại ồn ào, trùm chăn lên đến đỉnh đầu, ngăn cách những chuyện bát quái lung tung rối loạn này.

Nhưng đêm nay cậu vẫn luôn không ngủ.

Mạc Dạng hối hận ban ngày nhịn không được ngủ rồi, lại còn ngủ trên trường kỷ. Nếu Yến Lăng Vân không cho cậu ôm đùi, cậu có phải lại phải quay về lau nhà không?

Mang theo sầu lo, Mạc Dạng ngủ đến mơ mơ màng màng, hôm sau đi làm cũng cẩn thận quan sát thần sắc Yến Lăng Vân.

May mà thái độ của Yến Lăng Vân vẫn như thường ngày.

Mạc Dạng hoàn toàn không dám đi thư phòng đọc sách nữa, chỉ ngồi dưới đất ở đại sảnh, đọc một lát thì đi lại một chút, có chút không thoải mái mà thả lỏng tay chân.

Bất quá hôm nay, Yến Lăng Vân vào phòng ngủ không lâu thế mà lại ra, đối với Mạc Dạng nói: “Ta ra ngoài cùng trưởng lão thương nghị sự tình, ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây.”

Mạc Dạng rất thông minh gật đầu.

Yến Lăng Vân nhìn cậu, chỉnh lại ống tay áo bó sát, liền rút kiếm ra cửa.

Mạc Dạng tiếp tục chán đến chết đọc sách lịch sử. Không biết qua bao lâu, chợt, đại môn bỗng nhiên mở. Mạc Dạng đang định nói ngọt chào người, lại phát hiện không đúng.

Ngoài cửa đứng người không phải Yến Lăng Vân, mà là một nữ tử, một nữ tử cao gầy thanh lãnh, mang lụa che mặt.

Tác giả có lời muốn nói: Thăm dò jpg

Ôm chặt rương bản thảo tồn kho

Cảm ơn những tiểu thiên sứ đã bỏ phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng dịch cho ta trong khoảng thời gian từ 2022-06-04 22:38:47 đến 2022-06-06 00:00:21 ~

Cảm ơn tiểu thiên sứ đã bỏ địa lôi: Ôn Tử Chi, Dật Danh, Yến Lại Lại Lại Lại, Holowin, Một Viên NPC Không Quan Trọng 1 cái;

Cảm ơn tiểu thiên sứ đã tưới dinh dưỡng dịch: Yến Lại Lại Lại Lại, 33852284 10 bình; Holowin 9 bình; Mặc Nuốt 3 bình; A Thủy 1 bình;

Rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play