Vân Thư dừng một chút, nói: “Ba tháng rồi ạ.”
Giang Niệm: “Vậy thì tốt rồi, ba tháng mà thằng bé đã dẫn em về nhà, xem ra nó rất thích em.”
Vân Thư cúi đầu cười cười, không trả lời, tay lại nắm chặt vì căng thẳng.
Giang Niệm lắc đầu, bây giờ giới trẻ thật mỏng mặt, nói vài câu đã ngại ngùng. Tất nhiên cô nói lời này không có nghĩa cô mặt dày, là do cô đã trải đời, nhìn quen những cảnh lớn.
Tiêu Chính không thấy Giang Niệm ở phòng khách, anh hỏi dì giúp việc mới thấy Giang Niệm đang ngồi cùng Vân Thư ở ngoài ăn điểm tâm ngọt.
Anh cau mày, gọi điện thoại cho Vân Thư.
Vân Thư ngạc nhiên khi thấy cuộc gọi của Tiêu Chính, Giang Niệm liếc mắt một cái, tự nhiên cũng thấy, hiểu ý cười cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT