Giang Dũng nói: "Em nói bậy bạ gì đấy, Niệm Niệm lo lắng cho em mà."
"Em nói bậy gì?" Chu San San ấm ức, mắt liếc về phía Tiết Hàng đằng sau Giang Niệm, "Cô ấy trước còn chèn ép em, mắng em, bây giờ lại lo lắng cho em? Em không tin, cô ấy chắc chắn muốn hại em!"
Giang Niệm nhíu mày, có chút nghi hoặc, hỏi Giang Dũng: "Tự dưng sao lại ngã? Anh cũng không che chở cẩn thận một chút à?"
Giang Dũng bản thân còn vô tội nữa là, anh ta sợ đường tuyết trơn trượt, từ nãy đến giờ không phải nắm thì cũng là đỡ, cẩn thận như thể cái gì ấy, đâu có không che chở chứ, "Không ngã mà, chúng tôi đi bình thường, San San nói đau bụng đỡ không nổi nên mới ngồi xuống đất…"
… Không ngã? Đỡ không nổi mới ngồi xuống đất?
Giang Niệm bừng tỉnh, cô ấy nhìn kỹ Chu San San, thấy cô ta tuy khóc ra sức, trên mặt toàn là vẻ đau khổ, nhưng sắc mặt lại vẫn tốt, không thấy tái nhợt càng không có mồ hôi lạnh, cô ta thậm chí còn từ chối sự giúp đỡ và sự đến gần của tất cả mọi người trừ Giang Dũng, cứ như thể đang chờ đợi điều gì…
Chờ đợi điều gì?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT