Tần Việt trầm mặt, anh sớm nên nghĩ đến, ngay cả Ngô Giang cũng có thể phản bội anh, có thể không chút do dự đưa anh đi tìm chết, huống chi những người khác? Nếu không phải Giang Niệm, cha mẹ anh e rằng đã sớm chết rồi, căn bản không đợi được anh tới.
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, sau này những chuyện này đều giao cho con xử lý, con không nên giao sự an nguy của mẹ và ba cho tay người khác, là con sơ suất quá.”
Tần mẫu nói: “Mạng già của ta và ba con đều đã là một cái rồi, chết cũng không đáng tiếc, chỉ là con phải nhìn nhiều vào Niệm Niệm, con không biết đâu, con bé là cô ngốc được khu chúng ta công nhận đấy.”
Lý Minh nghĩ đến vẻ mặt không chút do dự của Giang Niệm khi đưa vật tư mà cô ấy có được cho người khác, thấy họ không nhận mà còn tỏ vẻ khó hiểu, liền đặc biệt đồng tình gật gật đầu.
Tần Việt cũng ừ một tiếng, thấp giọng nói: “Tôi biết.”
Thật ra anh thấy Giang Niệm không ngốc, chỉ là rất nghiêm túc làm một việc rất có ý nghĩa, bất kể ở đâu, bất kể hoàn cảnh xung quanh thế nào, cô ấy đều có đạo nghĩa và nguyên tắc xử sự của riêng mình.
Và đối với Tần Việt mà nói, Giang Niệm chính là tia sáng trong thế giới tăm tối của anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play