Giang Niệm và gia đình hiện đang sống trong một khu tập thể kiểu cũ, mỗi tầng hai hộ. Khu tập thể họ ở có khoảng mười mấy tòa nhà. Trước đây vẫn có thể thấy không ít người ra vào, họ vội vã, hoặc tụm năm tụm ba bàn tán về thời cuộc, hoặc mấy người thành đội tham gia nhiệm vụ do quân đội tổ chức để kiếm một ít vật tư. Sắc mặt họ tái nhợt, mang theo sự mờ mịt nhưng tràn đầy hy vọng. Có thể tồn tại là một điều rất tốt đẹp, dù khó khăn đến mấy cũng không thể đánh gục hy vọng sống sót của họ.
Nhưng hiện giờ, trong tiểu khu chỉ có tang thi lang thang, ngay cả một chút tiếng động cũng khó có thể nghe thấy.
Cũng không biết gia đình Tần Việt thế nào. Lúc trước khi đến thủ đô, gia đình Tần Việt được phân công ở một tiểu khu khác, còn cô thì đến tìm người thân của mình. Hai bên cứ thế không liên lạc. Còn có lớp trưởng và Nhậm Xa, họ thì biết địa chỉ hiện tại của cô, sau đó liền đi tìm người thân, hy vọng mọi chuyện đều ổn.
Giang Niệm không nghĩ nhiều nữa, cô đi gõ cửa nhà hàng xóm bên cạnh. Cô nhớ ở đây có một gia đình năm người, một cặp vợ chồng trẻ đưa theo cha mẹ và con gái đã tránh được đến đây. Bình thường gặp mặt còn chào hỏi "xin chào", khi cô bé Lộ Lộ cho cô kẹo mút, dù vẻ mặt có chút không nỡ nhưng không hề ngăn cản, rõ ràng là họ vẫn giữ vững một loại ranh giới.
Giang Niệm nhận kẹo mút, lễ phép đáp lại bằng cách cho cô bé Lộ Lộ một miếng sô cô la. Sau đó, hai vợ chồng cười với cô càng chân thành hơn.
Giang Niệm gõ cửa, Trương Vĩ ra mở cửa. Anh ta trước tiên nhìn qua mắt mèo, xác nhận danh tính của Giang Niệm rồi mới cẩn thận kéo cửa ra, nhìn Giang Niệm rồi lại nhìn Giang ba ba cũng đang vác xẻng sắt, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
Giang Niệm nói: “Trong nhà có khỏe không, Lộ Lộ không sao chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT