Ba Giang thở dài — chẳng lẽ trong lòng ông lại dễ chịu sao?
Mẹ Giang lại nói: “Anh cứ nhìn Tiểu Hoắc mà xem, chúng ta quen nó cũng bốn năm, năm năm rồi chứ mấy. Vậy mà số lần gặp mặt đếm chưa hết mười đầu ngón tay, chỉ ăn với nhau vài bữa cơm thôi, thế mà người ta vẫn nhớ rõ Niệm Niệm nhà mình thể trạng không tốt mà chăm sóc từng li từng tí... Nếu bảo Oánh Oánh không biết hay quên mất, em thật không tin đâu.”
Ba Giang trong lòng cũng đã rõ ràng hơn: “Anh Hoắc đúng là người tử tế.”
Mẹ Giang khẽ “ừ” một tiếng: “Chúng ta phải cảm ơn người ta tử tế.”
Bên phía ông bà nội Giang, trong lòng cũng thấy lạ lạ. Tuy chuyện ăn cơm là việc nhỏ, nhưng việc nhỏ thể hiện tâm ý. Càng nghĩ càng thấy hành động của Lưu Oánh Oánh có phần kỳ quặc, ít nhất cũng không giống như là vô tình. Dù sao thì thể trạng của Giang Niệm không tốt đâu phải ngày một ngày hai, là từ nhỏ đã thế rồi — cái này thành thói quen luôn rồi, Lưu Oánh Oánh làm sao mà không biết? Vậy mà cô ta vẫn...
Haizz.
Chuyện này, càng nghĩ càng thấy vấn đề, không nghĩ thì thôi, đã nghĩ là rối cả đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT