Ngày 6 tháng 6, tiệc Thải Thanh Yến được cử hành tại Thượng Hạc Sơn. Yến tiệc này, bất luận nam nữ, chỉ cần nhận được thiệp mời đều có thể đến dự, là ngày để nam nữ quang minh chính đại gặp gỡ nhau, đã tác thành không ít giai ngẫu. Nói đến, yến tiệc này đã có mấy năm lịch sử, ban đầu chỉ là mấy danh sĩ lãng tử hẹn nhau hóng mát du ngoạn, sau này bởi vì thanh danh ngày càng lan rộng, mọi người đối với yến tiệc này đổ xô đến như mưa, lúc này mới dần dần phát triển trở thành thịnh yến thanh thế to lớn như hiện tại.
Ngày ấy, các nam tử đến dự tiệc phần lớn mặc trường bào tay dài, phong lưu phóng khoáng; các cô nương thì càng giả dạng khác nhau, hoặc áo váy, dịu dàng tú lệ; hoặc mặc thâm y, đại khí tươi đẹp, đều tranh kỳ khoe sắc, cùng thi triển sở trường.
Tạ Mộc Chi bị mẫu thân thúc giục, đến không sớm cũng không muộn. Bên cạnh cậu có Tạ Thập Nhất Lang đi theo, cũng là bị mẫu thân hắn phái tới để mắt tới cậu, đề phòng cậu nửa đường trốn đi.
Mộc Chi phe phẩy quạt xếp, thần sắc nhàn nhã tự nhiên, một chút cũng không nhìn ra là bị ép tới, ngược lại là Tạ Thập Nhất Lang bên cạnh, thần sắc cứng đờ, một bộ không tình nguyện.
“Giữa núi non trùng điệp mà khúc thủy lưu thương, thật là tao nhã thích ý biết bao,” Mộc Chi cười ngâm ngâm trêu ghẹo hắn, “Thập Nhất Lang sao lại rầu rĩ không vui như thế?”
Tạ Thập Nhất Lang khổ sở. Mấy ngày nay, hắn coi như đã được thấy bộ dạng chân chính của vị cửu đường huynh này! Cái gì mà phong phạm danh sĩ, trích tiên trên trời, kỳ thật chỉ gói gọn trong ba chữ: Thích gây sự!
Chương 5: Lãnh khốc Nhiếp Chính Vương bạch nguyệt quang (bốn)
Nói đến, Tạ Thập Nhất Lang cảm thấy mình thật là mệnh khổ a.
Là một thiếu niên từ nhỏ lớn lên dưới sự huấn đạo nghiêm khắc của cha mẹ, thúc bá, trưởng bối, trước đây Tạ Thập Nhất Lang đối với vị cửu đường huynh chưa từng gặp mặt của mình có một loại hảo cảm và sùng bái đặc biệt. Một cuộc đời tiêu sái phóng túng như cửu đường huynh, mới là cuộc đời mà một thế gia tử như hắn nên sống a!
Chỉ là khi hắn đem sự ngưỡng mộ này nói với bạn tốt Văn Tam Lang, đối phương chỉ ha hả cười: “Ngươi nếu có thiên tư thiên chất của Tạ Cửu Lang, lệnh tôn đại nhân chỉ sợ cũng sẽ không yêu cầu nghiêm khắc như thế.” Một lời đánh trúng hồng tâm.
Tạ Thập Nhất Lang bị nói đến che ngực, trong lòng đối với đường huynh mình lại càng sùng bái sâu sắc. Phải biết, không phải tùy tiện thế gia công tử nào lang thang phóng túng như vậy cũng có thể đạt được mỹ danh, bọn họ nhiều nhất chỉ bị mọi người cho là kẻ ăn chơi trác táng, cái gọi là “danh sĩ”, tài hoa, phong độ, thiếu một thứ cũng không được.
Vì thế, cửu đường huynh trong ảo tưởng của Tạ Thập Nhất Lang, cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ, giống như núi cao biển rộng thần bí khó lường. Tuyệt đối không phải cái kẻ mỗi ngày sai sử hắn đi hầm rượu trộm rượu, cao hứng có thể đốt sách để quay gà, không cao hứng liền chỉnh người ta khóc không ra nước mắt Tạ · tùy hứng · cửu a!
Tạ Thập Nhất Lang rất thống khổ. Nghe bá nương muốn hắn đi giám thị hành trình xem mặt của cửu đường huynh mình không được cậu chạy trốn, hắn càng thống khổ. Tháng ngắn ngủi này, đã đủ để hắn minh bạch, vị cửu đường huynh được mọi người ca tụng kính ngưỡng này tuyệt không phải đèn cạn dầu!
Hiện tại, nhìn thấy Tạ Mộc Chi thong dong không chút hoang mang như thế, Tạ Thập Nhất Lang đã kéo còi báo động trong lòng: Đây là lại muốn gây sự a! Hắn, hắn…… Hắn nên ngăn cản hay không ngăn cản đây?
Nghĩ đến lời dặn dò tha thiết của bá nương, Tạ Thập Nhất Lang cảm thấy mình vẫn nên ngăn cản, nhưng quay đầu nghĩ đến đám tiểu bá vương trong học đường bị cửu đường huynh chỉnh đến gà bay chó sủa, khóc lóc thảm thiết, hắn chỉ cảm thấy tâm can mình nhảy lên thình thịch.
Ô ô ô, tuy rằng xem cửu đường huynh chỉnh người khi hắn thực hả hê, nhưng nếu người bị chỉnh đổi thành hắn thì, hắn thật sự là không chịu nổi a……
Cũng không biết tiểu đường đệ nhà mình đang chửi thầm rối rắm vì ảo tưởng tan biến, Mộc Chi phe phẩy cây quạt, thích ý thưởng thức phong cảnh xung quanh, trong lòng kỳ thật cũng không có ý định gây sự.
Rốt cuộc…… Hôm nay vốn dĩ đã không yên ổn rồi.
Thải Thanh Yến, kỳ thật vẫn là chơi ngâm thơ làm phú, ném hồ đầu ly. Điều đặc biệt duy nhất đại khái là nam nữ có thể cùng ngồi, tuy rằng chỗ ngồi không dựa vào nhau, lại có người hầu nữ tỳ thủ vệ bên cạnh, nhưng vẫn làm thiếu niên thiếu nữ trong lòng dấy lên xuân tình, biểu hiện đặc biệt rụt rè.
“Biểu đệ trong lòng đã có nữ lang vừa ý nào chưa? Ngu huynh tuy bất tài, ở đế đô nhân mạch còn có một ít, đảo có thể vì biểu đệ dắt mối.” Tân Thành Vương Mộ Dung Hứa rất có hứng thú hỏi.
Mộc Chi lấy khuỷu tay chống cằm, cười không chút để ý: “Cái gọi là ‘người trong lòng’, tự nhiên chỉ có ở trong lòng mới làm người vui mừng, nếu là cố gắng đối, lại cỡ nào vô vị!”
Câu trả lời này không nói “có” cũng không nói “không có”, lại làm Mộ Dung Hứa như gặp tri kỷ cười ha ha: “Rất đúng! Thành thân cưới vợ nào có một mình độc thân vui sướng bằng?”
Ung Vương Mộ Dung Chiêu bên cạnh nhìn Mộc Chi một cái, trong lòng đối với câu trả lời của cậu cư nhiên cũng không ngoài ý muốn. Người này như gió như mây, làm người ta rất khó tưởng tượng hắn thành thân bộ dạng, cũng rất khó tưởng tượng có người đứng bên cạnh hắn cùng hắn cầm sắt hòa minh.
Bất quá…… Người này sẽ có người trong lòng sao? Hắn nhíu mày, trầm mặc uống cạn ly rượu.
“Thất đệ đây là làm sao vậy? Phong cảnh đẹp như thế, sao lại rầu rĩ không vui!” Mộ Dung Hứa trêu ghẹo hắn, khóe môi gợi lên một nụ cười như có như không.
Mộ Dung Chiêu lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt sắc bén đâm vào lòng Mộ Dung Hứa giật mình, rồi nhẹ nhàng bâng quơ nói sang chuyện khác: “Bên kia tựa hồ là người của Cát gia?”
Mộ Dung Hứa tùy ý nhìn thoáng qua: “Đúng là.” Trong lòng hắn vẫn còn nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Mộ Dung Chiêu, khí thế nhiếp người trong khoảnh khắc đó, thế nhưng làm hắn nhớ tới phụ hoàng. Cái đệ đệ luôn trầm mặc ít lời bị hắn bỏ qua này…… Sao lại có khí thế như vậy?
Mộ Dung Chiêu phảng phất không nhìn thấy ánh mắt kinh nghi bất định của Mộ Dung Hứa, hắn nhàn nhạt nhắc nhở: “Đến Hoàng huynh.”
Mộ Dung Hứa sửng sốt, lúc này mới chú ý tới chén rượu đầy hoa tươi dừng lại trước mặt hắn. Hắn mở tờ giấy trong ly ra, mặt trên đề là: Lấy cam đằng làm đề, làm thơ một bài.
Cam đằng, lại có tên khác là rễ sắn. Đề mục như vậy, cũng không biết là mẫu phi mình an bài hay là Cát gia người thử?
Nhớ tới khuôn mặt thanh tú có thừa mà động lòng người không đủ của Cát Thất Nương vừa mới nhìn thấy, trong lòng hắn không vui, giả vờ trầm tư một lát liền sảng khoái giơ chén rượu lên, uống liền ba ly.
Chén rượu tiếp tục đi xuống, không ai chú ý tới khuôn mặt Cát Thất Nương trong nháy mắt tức giận biến sắc. Chiếc khăn trong tay áo bị xé đến biến dạng, chỉ trong giây lát, nàng liền lại khôi phục thần sắc dịu dàng nhu hòa, đoan trang cúi đầu.
Rất nhanh, người được chén rượu lựa chọn là một vị thế gia công tử trẻ tuổi, hắn mặt mang kích động, giả vờ trấn định mà sau khi trầm ngâm một chút liền bắt đầu ngâm tụng đại tác phẩm của mình, nhìn hắn đắc ý rung đùi, hiển nhiên đối với tài hoa của mình rất có tự tin.
Tạ Thập Nhất Lang ngồi phía sau đường huynh mình, âm thầm trợn mắt. Đã quen với tài hoa kinh diễm của đường huynh mình, lại xem những phàm nhân bình thường này, thật là tẻ nhạt vô vị a…… Di?
Tầm mắt dừng lại, bên cạnh vị thiếu niên công tử kia, hắn thấy một bóng hình quen thuộc —— Văn Tam Lang!
Tuy rằng mấy năm không gặp, nhưng đối với người bạn tốt duy nhất thời thơ ấu của mình, Tạ Thập Nhất Lang vẫn là vô cùng quen thuộc. Huống hồ, bộ dạng Văn Tam Lang cũng không có gì thay đổi.
Nói đến, Văn Tam Lang lớn hơn Tạ Thập Nhất Lang ước chừng 4 tuổi, theo lý rất khó trở thành bằng hữu. Nhưng đối với Tạ Thập Nhất Lang bị kẹt ở một tuổi tác chênh lệch khó xử, so với hắn lớn không muốn dẫn hắn chơi, so với hắn nhỏ thì hắn chướng mắt, bạn bè cùng lứa tuổi xung quanh ít ỏi không mấy, tuổi thơ của hắn là vô cùng cô tịch.
Chỉ có Văn Tam Lang cũng không ghét bỏ tuổi tác của hắn, sẽ kiên nhẫn nghe hắn oán giận, kể cho hắn nghe chuyện lịch sử, chuyện sách, bồi hắn ở ngày hè trộm bắt dế.
Trong lòng Tạ Thập Nhất Lang, Văn Tam Lang là người bạn tốt nhất của hắn.
Chỉ tiếc, sau này phụ thân Văn Tam Lang đi Vĩnh Châu làm tri phủ, mang theo cả gia đình, rời khỏi đế đô. Từ đó về sau sơn điều đường xa, thư từ khó truyền, Tạ Thập Nhất Lang vẫn luôn bẻ ngón tay, mong Văn đại nhân khi nào nhiệm kỳ kết thúc.
—— Theo lý thuyết, hẳn là còn có một năm nữa mới đến lúc Văn đại nhân về đế đô báo cáo công tác a?
Sự khó hiểu trong lòng hắn rất nhanh bị một nghi hoặc khác thay thế: Văn Tam Lang về đế đô sao lại không nói cho hắn biết? Hắn không lẽ đã quên hắn rồi sao? Rốt cuộc Văn Tam Lang luôn luôn ôn hòa hiền hậu nho nhã, giao du rộng rãi……
Không không không, nhất định là bởi vì bọn họ vừa về đế đô, có quá nhiều việc phải lo! Tạ Thập Nhất Lang trong lòng nghĩ, chờ tiệc Thải Thanh Yến kết thúc, hắn liền phải đi tìm hắn! Đến tửu lầu tốt nhất đế đô uống rượu! Không biết Vĩnh Châu có chuyện gì hay ho không…… Hắn còn rất nhiều chuyện muốn cùng hắn chia sẻ về cửu đường huynh mình! Mấy ngày nay đều sắp nghẹn chết hắn rồi.
Vừa nghĩ, Tạ Thập Nhất Lang vừa phát ra tiếng cười hắc hắc.
Khi lấy lại tinh thần, hắn đột nhiên phát hiện, cửu đường huynh của mình không thấy đâu cả!!
Cùng cậu không thấy còn có Ung Vương điện hạ.
Tạ Thập Nhất Lang vẻ mặt đau khổ hỏi Mộ Dung Hứa: “Thành, Thành Vương điện hạ, xin hỏi Ung Vương điện hạ và cửu huynh của ta đi đâu rồi?”
Mộ Dung Hứa cau mày, hiển nhiên cũng vô cùng khó hiểu: “Trong cung có người đến, nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo, thất hoàng đệ liền cùng hắn đi rồi. Biểu đệ Mộc Chi sau khi bọn họ đi, nói muốn lên đỉnh núi xem đào hoa……”
Tuy rằng hành vi hứng chí lên đi xem đào hoa xảy ra trên người Tạ Cửu Lang không có gì sai, nhưng Ung Vương vừa đi cậu liền đi, nghĩ thế nào cũng có điều mờ ám a.
Chỉ là Mộ Dung Hứa nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra nguyên nhân, biểu đệ Mộc Chi và cái khối băng kia có thể có quan hệ gì?
Tạ Thập Nhất Lang thầm nghĩ, đây nhất định là cửu đường huynh vì chuồn êm mà thuận miệng tìm cớ! Hắn lại không nghĩ tới Ung Vương.
Mộ Dung Hứa nói xong cũng phản ứng lại: Dù cho đào hoa trên núi nở muộn, nhưng lúc này sao còn có đào hoa? Hắn một trận vô ngữ —— biểu đệ tìm cớ này cũng quá không để tâm đi? Mà hắn khi cậu nói lại không cảm thấy gì không đúng!
Thật sự là khuôn mặt Tạ Mộc Chi quá có tính lừa gạt, mà thái độ của cậu lại đương nhiên như vậy…… Thật sự làm người ta chỉ có thể gật đầu nói đúng đúng đúng cậu muốn làm gì đều đúng!
Hai người nhìn nhau, Mộ Dung Hứa nhịn không được mỉm cười: “Biểu đệ thật đúng là……” Sau khi cười xong chính là trầm tư. Mộc Chi rời đi rốt cuộc có liên quan đến Mộ Dung Chiêu không? Thời điểm gần như vậy, thật sự làm người ta không thể không để ý a.
Rất nhanh, thần sắc hắn rùng mình, đã nhận ra điều không đúng: Cái cung nhân tới tìm thất hoàng đệ kia, hắn chưa bao giờ gặp qua ở Phượng Nghi Cung hoặc Trường Xuân Điện, lại có một loại cảm giác quen thuộc như đã từng gặp! Đó là…… Thái giám bên cạnh Từ Quý Nhân trong cung mẫu phi hắn!
Hắn bỗng dưng đứng dậy, liền thấy người hầu của mình vẻ mặt nôn nóng vội vàng tới, nhỏ giọng bẩm báo: “Điện hạ, không hay rồi! Ung Vương điện hạ ở trên núi bị ám sát, cùng Tạ Cửu công tử cùng nhau lầm rơi xuống vách núi, sống chết không rõ!”
Hắn cũng không cố ý lảng tránh Tạ Thập Nhất Lang, rốt cuộc vị này cũng là người của Tạ gia.
Vì thế Tạ Thập Nhất Lang lúc này là thật sự biến thành mặt khổ qua, giờ phút này hắn cỡ nào hy vọng đây chỉ là đường huynh mình lại một lần gây sự a!
Chương 6: Lãnh khốc Nhiếp Chính Vương bạch nguyệt quang (năm)
Khi phục kích trên đỉnh núi xuất hiện, Mộ Dung Chiêu biểu hiện vô cùng bình tĩnh. Nhưng khi Tạ Mộc Chi chậm rì rì đi lên đỉnh núi, dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Nha, náo nhiệt vậy a” thì biểu tình hắn không khỏi lộ ra một tia vết nứt.
Cậu sao lại ở đây?
Thích khách thủ lĩnh nhíu mày, thấp giọng phân phó thủ hạ: “Chỉ cần nhắm vào Ung Vương là được, không cần để ý tới người khác! Nhớ kỹ, sau khi làm Ung Vương bị thương thì bức hắn xuống vách núi, không thể thật sự giết!”
Thủ hạ nhận lời. Nhưng mà chờ đến khi thật sự động thủ, không liên lụy đến người đứng xem là không thể nào.
Cùng Mộ Dung Chiêu rơi xuống vách núi trong khoảnh khắc đó, Mộc Chi vẫn còn cảm thán: “Thời buổi này, thích khách đều kiêu ngạo như vậy sao?”
Mộ Dung Chiêu đột nhiên có chút muốn cười, hắn cong khóe môi.
Mộc Chi dùng ánh mắt ngạc nhiên đánh giá hắn một cái, khóe miệng gợi lên một nụ cười tinh quái.
Gió sắc bén gào thét, Mộ Dung Chiêu rút ra chủy thủ trong ngực, một tay cắm chủy thủ vào vách đá để tăng thêm lực cản, một tay gắt gao ôm lấy Tạ Mộc Chi, vết thương trên cánh tay dưới lực phát ra như vậy bị xé rách lần nữa, trong mắt hắn lại không thấy chút nào vẻ đau xót.
Rốt cuộc là người quanh năm tập võ, khi gần đến đáy vực, Mộ Dung Chiêu mượn lực một cái quay cuộn, sau khi đứng dậy thế nhưng chỉ thêm một ít vết xước.
“Điện hạ thân thủ thật tốt.” Tóc Mộc Chi hỗn độn, quần áo cũng vì cọ xát mà có vẻ rất chật vật, nhưng thần sắc trước sau không thấy sợ hãi, lúc này cười ngâm ngâm khen thân thủ Mộ Dung Chiêu, một chút cũng không thấy hoảng loạn vì bị cuốn vào một cuộc ám sát.
Mộ Dung Chiêu không nói tiếp, mà đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan: “Vừa rồi, cậu cười cái gì?”
Mộc Chi chớp chớp mắt, cười có chút ngả ngớn, phảng phất một phong lưu lãng tử đang trêu ghẹo phụ nữ nhà lành: “Ta nghĩ, Điện hạ tuy rằng bình thường không thích cười, nhưng khi thật sự cười lên, thật sự là thắng cả nhân gian vô số vậy.”