Nhưng Mộ Dung Hứa trong nháy mắt sở hữu khí thế cũng không còn. Không chỉ vì người này là biểu đệ ruột thịt của hắn, mà còn vì…… hắn là một kẻ cuồng nhan sắc. Đối mặt với một khuôn mặt như vậy, hắn làm sao còn có thể sinh khí được?
Hắn cười chào hỏi, một bộ vừa rồi cái gì cũng chưa xảy ra: “Khụ khụ…… A Nhữ biểu đệ, ngươi sao lại ở đây?”
Mộc Chi không đáp, ánh mắt cậu nhìn về phía xa, không biết đang suy nghĩ gì: “Lâu rồi không đến đây…… Cảnh vật lại thay đổi rất nhiều.” Trong ký ức những cây đại thụ sum xuê kia, cũng chỉ còn lại mỗi cây này.
Mộ Dung Hứa cũng không giận, thuận miệng theo lời cậu nói: “Mấy năm trước mẫu phi ngại mấy cây này che cảnh, sai người chặt đi trồng hoa. Biểu đệ ngươi xem, loài hoa này, chính là trân phẩm được tiến cử từ Tây Vực bên kia, gọi là gì ấy nhỉ…… Mạn Đà La, thợ trồng hoa trong cung thật vất vả mới nuôi sống, giờ đây chính là một cảnh trong cung,……”
Giọng hắn khựng lại, nhướn mày. Nơi xa, Mộ Dung Chiêu một thân huyền y đã đến gần, khuôn mặt lạnh băng, khí thế lạnh băng, làm Mộ Dung Hứa chỉ cảm thấy ê răng.
Hai người chào hỏi, Mộ Dung Hứa trong lòng âm thầm kỳ lạ. Vị Thất Hoàng đệ này cũng không phải là người có tính tình thấy hắn sẽ cố ý lại đây chào hỏi, cũng không biết có phải bị Hoàng Hậu nuôi dưỡng ra tính kiêu ngạo, ngày thường cứ một bộ coi thường mọi người mà phản ứng lạnh nhạt, khiến không ít người hận đến ngứa răng.
Mộ Dung Hứa đối với điều này tuy không mấy thích, nhưng thấy hắn lạnh nhạt không thích giao du như vậy, ngược lại buông xuống một mối bận tâm, hơn nữa hắn muốn duy trì phong thái khoan dung rộng lượng của huynh trưởng, cũng liền không làm khó dễ hắn ra mặt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play