Đấu trường Tháp Đen, tầng ngầm thứ hai.
Cố Kỳ An đang ẩn mình trong một góc khuất khuất tầm nhìn.
Chớp lấy khoảnh khắc khi tên lính gác đi ngang qua, cậu ra tay dứt khoát — chỉ trong nháy mắt đã đánh gục đối phương.
Cậu lập tức đặt tay trái lên cổ tên đó, và đúng vào khoảnh khắc năng lực đặc biệt của đối phương truyền sang cơ thể mình, Cố Kỳ An suýt chút nữa đã xúc động bật khóc.
Sau năm ngày đói lả, cuối cùng cậu cũng có cơm ăn rồi!
Năm ngày trước, Cố Kỳ An vẫn chỉ là một sinh viên vừa thi đại học xong, đang thảnh thơi thức đêm đọc truyện tranh, chuẩn bị tận hưởng kỳ nghỉ trước khi nhận giấy báo trúng tuyển vào ngôi trường mình yêu thích.
Nhưng rồi, cậu bất ngờ chết đột tử.
Ngay khoảnh khắc đó, một quả cầu phát sáng — tự xưng là “ý thức truyện tranh Tiểu Viên Cầu” — xuất hiện trước mặt cậu.
“Cậu có muốn sống lại không? Cậu có muốn bước lên đỉnh cao nhân sinh? Cậu có muốn…”
Chưa kịp để quả cầu phát biểu hết bài diễn thuyết bán hàng đa cấp, Cố Kỳ An — khi ấy linh hồn vừa lìa khỏi xác, còn đang cố sửa sang lại khuôn mặt xác chết của mình cho bớt nhăn nhúm — lập tức phản ứng:
“Địa phủ cũng có tổ chức bán hàng đa cấp hả?”
“Tui không phải bán hàng đa cấp nha!!”
Tiểu Viên Cầu lập tức bay sát đến trước mặt cậu, vỏ ngoài ánh bạc như hơi ửng đỏ vì tức giận.
“Tui là ý thức truyện tranh của siêu phẩm hot nhất: 《 Dị Chủng 》đó !”
Nghe thấy lời đó, Cố Kỳ An cuối cùng cũng dồn chút sự chú ý.
Dù sao thì cậu cũng là một fan ruột chân chính của《Dị Chủng》.
Ngay khoảnh khắc trước khi chết, cậu vẫn còn đang cày chương mới nhất của bộ truyện này.
Trong Dị Chủng, thế giới tràn ngập những sinh vật kỳ dị mang tên “Dị Chủng” – quái vật điên cuồng tàn sát loài người.
Để sinh tồn, con người dần thức tỉnh dị năng, từng bước đối kháng với Dị Chủng.
Với mục đích chiêu mộ dị năng giả mạnh mẽ ra chiến trường liều mạng chiến đấu, hoàng gia thậm chí ban tặng đất đai và quyền tự trị cho những ai đạt đến cấp cao.
Từ đó, một thời đại tôn sùng vũ lực chính thức bắt đầu.
Khi Dị Chủng dần dần bị đẩy lùi, thế giới con người lại chẳng thể quay lại như xưa.
Xã hội sùng bái sức mạnh, dị năng trở thành thước đo địa vị, là cấp bậc quyền lực mới.
Dị năng giả đấu đá lẫn nhau, kẻ mạnh chèn ép kẻ yếu.
Thậm chí những người có dị năng cấp thấp còn bị xem như công cụ giải trí của đám cường giả.
Nam chính – An Mặc – là một thiếu niên mất trí nhớ, tỉnh lại nơi hoang dã, lỡ bước vào thế giới đen tối này.
Trong hành trình tìm lại ký ức, cậu không ngừng bị tổn thương, chịu nhục mà trưởng thành, rồi cuối cùng thay đổi cả thế giới.
Với phong cách vẽ tranh tinh xảo, cốt truyện chặt chẽ, cập nhật đều đặn, Dị Chủng đã trở thành một bộ truyện hot ngay từ khi mới ra mắt.
“Nếu mi là ý thức của truyện tranh đó, vậy tìm tui làm gì vậy?”
Cố Kỳ An rất biết thân biết phận.
Cậu chỉ là một người bình thường, từng bước sống lặng lẽ lớn lên — đến cả Tết còn không có tài lẻ gì để biểu diễn trước họ hàng nữa mà.
“Tui muốn thuê cậu làm việc cho tui đó.”
Tiểu Viên Cầu không biết lôi từ đâu ra một xấp giấy nhỏ, đặt ngay trước mặt cậu.
Trang đầu tiên in rõ ràng năm chữ to: HỢP ĐỒNG LAO ĐỘNG.
Cố Kỳ An nhanh chóng đọc lướt toàn bộ nội dung.
Tổng cộng có hai bản hợp đồng:
Một bản là giữa Tiểu Viên Cầu — tức ý thức của bộ truyện tranh 《Dị Chủng》 — và “thế giới ý thức” mà Cố Kỳ An đang ở.
Bản còn lại là hợp đồng mà Tiểu Viên Cầu muốn ký trực tiếp với cậu.
Thì ra, trong thế giới truyện tranh, nếu cốt truyện hoàn thành trọn vẹn, thế giới đó sẽ có cơ hội thăng chức thành một thế giới thực sự.
Nhưng vấn đề là — vì lý do nào đó, nam chính An Mặc của 《Dị Chủng》 đã mất đi “hào quang bất tử” của nhân vật chính.
Tiểu Viên Cầu không thể can thiệp trực tiếp vào mạch truyện, nên cần một người thay nó làm việc này.
Cụ thể là nó cần Cố Kỳ An nhập vai một nhân vật phụ, bảo vệ nam chính hoàn thành toàn bộ cốt truyện.
Đổi lại, tất cả sự nổi tiếng (độ yêu thích) mà Cố Kỳ An tích lũy được trong suốt thời gian đó sẽ được chuyển hóa thành thời gian sinh mệnh cho hắn.
Dựa trên số lượng người đọc hiện tại của truyện, chỉ cần Cố Kỳ An giữ được thứ hạng nổi tiếng trong top 5 xuyên suốt bộ truyện, thì đến khi truyện kết thúc, cậu sẽ nhận đủ thời gian để sống thọ đến già — và chết êm đẹp trên giường.
Ngoại trừ việc điều tra đời tư của cậu chi tiết đến từng cái quần lót, thì các điều khoản trong hợp đồng đều cực kỳ chính quy.
Thậm chí nếu cậu ký tên, tên của cậu sẽ được treo trong danh sách nhân viên của một công ty nào đó thuộc “thế giới ý thức”.
Trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực, cậu còn được hưởng đóng bảo hiểm xã hội, y tế, thất nghiệp, tai nạn, lương hưu và cả quỹ cư trú — đúng chuẩn “5 bảo hiểm 1 quỹ vàng”.
Nếu không nhìn kỹ bên A là ai, bản hợp đồng này trông chẳng khác gì mấy cái hợp đồng lao động thời cậu đi làm thêm thời sinh viên.
Sự bình dân, hợp lý quá mức này…ngược lại khiến Cố Kỳ An có chút hoang mang.
“Tui đã đăng ký hợp pháp làm ý thức truyện tranh, mượn người tới giúp đương nhiên cũng phải đường đường chính chính rồi.”
Tiểu Viên Cầu giải thích rất đàng hoàng.
Nghe cũng rất có lý, Cố Kỳ An thầm nghĩ.
Vậy là sau khi cẩn thận xác nhận từng điều khoản, cậu đặt bút ký tên vào mục “Bên B”.
⸻
Tuy nhiên, ngay sau khi bị truyền tống vào thế giới 《Dị Chủng》, Cố Kỳ An lập tức muốn thu lại toàn bộ đánh giá tốt vừa rồi dành cho Tiểu Viên Cầu.
Thân xác của Cố Kỳ An trong thế giới truyện tranh hoàn toàn được cấu tạo từ năng lượng — nghĩa là cậu không cần phải tốn thời gian rèn luyện từng ngày, mà cơ thể đã tự động được điều chỉnh để phù hợp với dị năng mạnh mẽ.
Nghe thì đỉnh đó, nhưng đồng thời, cậu chỉ có thể hấp thụ năng lượng, không thể ăn bất kỳ món nào thuộc về “thức ăn bình thường”.
Ban đầu, cậu nghĩ điều này chẳng đáng lo — dù gì cũng là thế giới nơi ai cũng có dị năng, ai rảnh mà nấu nướng.
Kết quả là… Tiểu Viên Cầu ném cậu thẳng vào một khu rừng nguyên sinh hoang dã!
Suốt năm ngày trời, đến cái bóng người cũng không thấy.
Trong khoảng thời gian đó, cậu cuối cùng cũng hiểu ra vì sao người ta nói “tiềm năng là vô hạn”.
Ngày xưa chạy thể dục 1.000 mét suýt thì hồn xiêu phách lạc, thế mà bây giờ lại có thể cày ngày cày đêm điên cuồng băng rừng vượt suối suốt năm ngày liên tục, chỉ vì muốn ăn một bữa cơm.
Khi dị năng ùa vào cơ thể càng lúc càng ít, Cố Kỳ An cũng cảm nhận được chút cảm giác no bụng.
Cậu biết dị năng trong cơ thể tên lính gác kia sắp cạn, liền lập tức buông tay và đứng dậy.
Dị năng trong cơ thể con người không ngừng tuần hoàn và sinh sôi — chỉ cần còn sót lại một tia năng lượng, thì vẫn có thể từ từ khôi phục lại.
Mà lính gác của Tháp Đen cũng chỉ là kẻ làm công ăn lương, cậu còn chưa tàn nhẫn đến mức vô cớ phế bỏ dị năng của người ta.
Cố Kỳ An chậm rãi bước về phía trước.
Hai bên hành lang là những phòng giam nhốt các dị năng giả cấp thấp.
Họ co rúm lại trong các góc tường, người nào người nấy đều run rẩy không dám ngẩng đầu.
Mỗi khi đêm đến, Tháp Đen sẽ chọn vài dị năng giả “may mắn” bị đẩy lên đấu trường, để mặc họ bị Dị Chủng hung hăng xé xác thành từng mảnh.
Máu tươi, tiếng gào thét, và sự tuyệt vọng — tất cả chỉ để mua vui cho những kẻ ngồi trên khán đài.
Từ xưa đến nay, những dị năng giả bị nhốt ở đây đã sớm chết lặng trong tâm hồn.
Bất kể chuyện gì xảy ra, họ chỉ cố gắng thu mình lại, cố gắng khiến bản thân trở nên “vô hình” nhất có thể.
Nếu không tránh được, họ thậm chí sẽ tìm cách đẩy người khác lên thay mình.
Ngoại trừ ——
“Các người buông em ấy ra! Tôi sẽ thay em ấy lên sàn!”
Một giọng nói trong trẻo, dứt khoát của thiếu niên vang lên bên tai.
Ánh mắt Cố Kỳ An lập tức sáng bừng, cậu không kiềm được mà tăng tốc bước chân.
“Là nam chính!”
Tiểu Viên Cầu đang lơ lửng giữa không trung — chỉ mình cậu thấy được — suýt nữa bật khóc vì xúc động.
Sau năm ngày lang thang ngoài trời, lạnh cóng và đói khát, cuối cùng bọn họ cũng đuổi kịp thời điểm một ngày trước khi truyện tranh 《Dị Chủng》 cập nhật chương mới, và đến được trước mặt nam chính – An Mặc.
An Mặc bám chặt lấy song sắt, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn về phía cô bé đang bị lính gác xách lên.
Cô bé khoảng tám, chín tuổi, cả người run lẩy bẩy.
Nước mắt tuôn không ngừng, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo để trấn an An Mặc — nụ cười khiến người khác nhìn vào mà đau lòng.
Cố Kỳ An không nghĩ nhiều.
Ngón tay cậu khẽ động, luồng năng lượng màu đen bùng phát, đánh thẳng vào sau gáy tên lính gác.
Chưa bàn đến chuyện cậu phải bảo vệ nam chính và giảm thiểu mọi rủi ro xung quanh cậu ta, chỉ riêng cảnh tượng vừa rồi thôi — bất kỳ ai còn lương tâm, có năng lực — đều không thể đứng nhìn một đứa trẻ bị ném lên sàn đấu làm mồi cho Dị Chủng.
Tuy nhiên, ngay khi tên lính gác ngã gục xuống đất, chuyện đáng sợ bắt đầu xảy ra.
Từ tám phòng giam ở góc hành lang gần đó, gần hai mươi người đồng loạt quay đầu lại,
không nói một lời, ánh mắt bừng sáng nhìn chằm chằm về phía Cố Kỳ An.
Động tác, biểu cảm, thậm chí cả ánh nhìn — đồng bộ đến đáng sợ.
Cố Kỳ An run rẩy trong lòng.
Cứu mạng!
Cố Kỳ An không ngừng thôi miên bản thân:
“Họ chỉ là cải trắng… củ cải… khoai tây nhỏ thôi… không có gì đáng sợ cả…”
Sau đó cậu ngẩng đầu, dứt khoát chuyển ánh nhìn lên Tiểu Viên Cầu đang lơ lửng trên không, dùng ánh mắt gắt gao khóa chặt nó.
Chỉ như vậy cậu mới có thể đè nén lại bản năng muốn quay đầu bỏ chạy.
“Xem ra…tôi đã vô tình phá hỏng một màn ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ đầy cảm động rồi nhỉ?”
— Im lặng.
— Vẫn là im lặng.
Không gian xung quanh yên ắng đến mức như chẳng còn ai đang sống.
Những người vừa rồi nhìn chằm chằm vào cậu, giờ đồng loạt dời mắt đi như thể…cậu chưa từng tồn tại.
“Hay là…chúng ta chạy đi…”
Tiểu Viên Cầu cũng bị không khí lúng túng này ảnh hưởng, giọng nói lí nhí, nói nhanh như tên bắn:
“Cửa phòng kia chắc không chắc chắn lắm, phá ra cái là thoát thôi à. Dù gì thì nhiệm vụ của tui với cậu vốn cũng chỉ là cứu người thôi mà…”
“Mi nói đúng…”
Trong lòng Cố Kỳ An gật đầu như gà mổ thóc.
Tuy hiện tại trong mắt đám người kia, cậu có lẽ là một kẻ thần kinh bất ổn, không hiểu từ đâu lao vào rồi nói luyên thuyên mấy câu chẳng ai hiểu nổi.
Nhưng ít nhất, cậu là một kẻ tâm thần chính nghĩa!
Cố Kỳ An lập tức tiếp thu đề xuất của Tiểu Viên Cầu.
Dị năng bùng phát, đồng loạt đánh thẳng vào ổ khóa của tất cả các phòng giam trong tầm mắt.
Xoảng! Dây xích đứt gãy trong chớp mắt, cánh cửa phòng giam đồng loạt bật mở.
May mà mấy dị năng giả kia quá tận tụy với vai quần chúng mắt mù, tai điếc, hoàn toàn không để ý đến việc cậu vừa sử dụng năng lực.
Chính nhờ vậy, cậu có thể tranh thủ nói ra một câu oai phong đúng kịch bản:
“Còn không đi? Hay đợi tôi đích thân bế từng người ra ngoài hả?”
Lời vừa dứt, những dị năng giả vừa nãy còn im lìm lập tức cúi đầu, chen chúc nhau chạy ra khỏi phòng giam, nhanh đến mức khiến Cố Kỳ An suýt ngã ngửa.
Cậu vội bước nhanh vài bước ra phía chỗ rẽ, mở đường cho họ thoát thân.
Chỉ trong chốc lát, nơi này chỉ còn lại ba người.
“An Mặc sao còn chưa đi?”
Cố Kỳ An bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Lý do cậu còn nán lại chỗ này vốn là để hấp thụ dị năng còn sót lại trong cơ thể tên lính gác đã bị hạ.
Trong thế giới 《Dị Chủng》, dị năng giả được chia thành 9 cấp bậc: từ F đến SSS, mỗi cấp lại chia làm ba giai đoạn nhỏ.
Bất kể cấp độ nào, dị năng giả đều sở hữu khả năng tái tạo năng lượng — năng lượng trong cơ thể họ sẽ sinh sôi, tuần hoàn liên tục.
Còn Cố Kỳ An thì khác.
Năng lượng trong cơ thể hắn là hữu hạn, dùng bao nhiêu mất bấy nhiêu, buộc phải liên tục hấp thụtừ bên ngoài mới sống được.
Tuy trông có vẻ khá mệt mỏi, nhưng chỉ cần năng lượng trong cơ thể được nạp đầy, Cố Kỳ An thậm chí có thể đấu ngang ngửa với dị năng giả cấp SSS.
Đây chính là lợi thế của cậu.
Sức mạnh luôn là thứ hút sự nổi tiếng nhiều nhất, và để giữ được hình tượng “cường giả lạnh lùng” trước mặt người xem, cậu không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để hấp thụ năng lượng — dù là nhỏ nhất.
Cho nên…An Mặc, cậu định khi nào mới chịu rời đi hả?!
Trong chương truyện cập nhật trước, đã ghi rất rõ ràng:
An Mặc không chỉ tự mình trốn thoát, mà còn phải giải cứu toàn bộ dị năng giả cấp thấp bị Tháp Đen đàn áp.
Hiện giờ cơ hội đã bày ra trước mắt, thế mà An Mặc lại đứng đây bốn mắt chạm nhau với cậu làm gì!?
“Cậu ý đang đi tới kìa!”
Giọng của Tiểu Viên Cầu kéo Cố Kỳ An ra khỏi dòng suy nghĩ.
Trước mặt cậu, thiếu niên tóc đen mắt đen đang từng bước tiến lại gần.
“Tuy lời này có thể hơi đường đột… nhưng tôi muốn nhờ cậu giúp tôi cứu những dị năng giả đang bị giam giữ trong Tháp Đen.”
Dưới lòng đất Tháp Đen có tổng cộng ba tầng.
Ngoài tầng cuối cùng dùng để nhốt Dị Chủng, hai tầng còn lại giam giữ hơn một nghìn dị năng giả.
Tuy phần lớn lính gác ở đây chỉ là dị năng giả C cấp sơ giai, thực lực không quá mạnh, nhưng trong số những người bị giam giữ, người mạnh nhất cũng chỉ là cấp D, mà An Mặc thì thuộc hệ chữa trị — không giỏi tấn công.
Chỉ dựa vào sức của một mình An Mặc, thì không thể nào cứu được hết mọi người trong đêm nay.
Cố Kỳ An và Viên Cầu liếc nhau một cái — cơ hội ngàn năm có một đây rồi!
Vừa có thể đảm bảo an toàn cho nhân vật chính, vừa có lý do chính đáng để bám theo cọ màn hình.
Huống chi, đám dị năng giả cấp thấp kia đều xem cậu như không khí, điều đó khiến Cố Kỳ An cảm thấy vô cùng an toàn!
“Cứu người à?” Cậu hơi nhếch khóe môi, cười nhàn nhạt,
“Vậy thì đi thôi.”
‘Thế nào hả Viên Cầu? Tui diễn ổn không?’
Cố Kỳ An trong lòng đắc ý không thôi.
‘Vừa thể hiện được tinh thần nghĩa hiệp, vừa chủ động kéo gần quan hệ với nhân vật chính, lại còn khéo léo hé lộ tui là người có quá khứ bí ẩn nữa chứ!’
Tuy mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, nhưng chỉ cần ở trong tình huống có một, hai người, Cố Kỳ An vẫn rất ra dáng “đáng tin cậy”.
‘Quá đỉnh luôn, tui chưa thấy ai đỉnh như vậy hết á.”
Viên Cầu bay lơ lửng bên cạnh hắn, vô cùng kích động.
‘An Mặc vừa nãy còn đứng cách xa cậu một đoạn, bây giờ đã dắt theo bé gái kia đi sát phía sau cậu luôn rồi kìa!”
Một người một cầu cứ thế khen ngợi nhau trong lòng, bước chân không hề chậm lại.
Đám lính gác chưa kịp kêu lên đã bị dị năng của Cố Kỳ An đánh gục trong tích tắc.
An Mặc đi sát phía sau Cố Kỳ An, dị năng phát động, từng sợi dây leo từ hư không hiện ra, cuốn lấy chìa khóa bên hông lính gác, mở khóa nhà giam loạt xoạt.
Dù là lần đầu phối hợp, hai người lại ăn ý đến lạ.
Đúng lúc ấy —
“Ta nói sao lâu thế mà không thấy ai bị lôi lên đài, thì ra là có mấy con chuột lén lút làm loạn.”
Một giọng đàn ông trầm khàn vang lên ngay bên tai, ép người như sấm rền, thu hút toàn bộ ánh nhìn.
Một gã đàn ông thân hình cao lớn gần hai mét nhảy từ cầu thang xuống, cú đáp chạm đất nặng nề khiến cả nền đất rung lên.
“Là mày!” – An Mặc quát, giọng đầy phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu nhìn kẻ vừa đến.
Cố Kỳ An lập tức hiểu ý, lùi ra sau một bước, lặng lẽ nhường lại sân khấu chính cho nhân vật chính.
Là một người từng đọc truyện tranh này, cậu vốn dĩ rất có thiện cảm với An Mặc – một nhân vật luôn dũng cảm, thiện lương, không khuất phục.
Tuy ngoài miệng lúc nào cũng nói muốn “cọ màn hình”, nhưng bất kể là cậu hay Viên Cầu, chưa từng có ý định giành lấy ánh hào quang của nhân vật chính.
Đối mặt với tên BOSS phụ rõ ràng có ân oán sâu nặng với An Mặc, Cố Kỳ An và Viên Cầu cực kỳ ăn ý – chọn làm quần chúng ăn dưa đúng chuẩn.
‘Tên “tủ lạnh mở hai lần” kia trông có vẻ quen An Mặc thì phải.’ – Cố Kỳ An vừa xem kịch vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.
‘Chứ còn gì nữa, thời đại này mà không có quá khứ ân oán với nhân vật chính thì làm sao dám làm phản diện hạng A!’ – Viên Cầu vừa bay vừa hóa dị năng thành hạt dưa phát sáng, thảnh thơi nhai rôm rốp.
Một người một cầu, hết câu này đến câu khác bình luận linh tinh như đang livestream trận PK, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến mạch truyện đầy máu và hận đang diễn ra giữa nhân vật chính và phản diện.
Thế nhưng — đời không như mơ, làm người thì không nên cười quá sớm.
Không hiểu lý do gì, gã đàn ông kia đột nhiên quay sang nhìn chằm chằm vào Cố Kỳ An:
“Mày là kẻ mạnh nhất trong đám bọn họ đúng không? Nếu mày thắng được tao, tao sẽ cho đám chúng mày rời đi!”