Tuy rằng trước cửa sổ từng dãy nhà phố đều là những bóng đèn dây tóc màu vàng của thập niên 70-80 thế kỷ XX, không thể sánh bằng đèn neon trước tận thế, nhưng mấy người họ đã ở nơi trú ẩn nhỏ tại khu thắng cảnh mấy năm trời, chỉ dùng nến và đèn pin. Giờ đây đã lâu lắm rồi mới lại nhìn thấy hệ thống điện hoạt động, sao mà không kích động cho được?
Lần này Diệp Thanh Vân hiếm khi không chê bai thằng con ngốc nhà mình.
“Được rồi, tranh thủ lúc còn điện, mau đi thuê phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai còn một đống việc phải làm đấy.”
Mặt sau tờ đăng ký có in một số điều cần chú ý của căn cứ.
Trong đó có một mục ghi rõ thời gian mở điện, thời gian mở điện buổi tối là từ 7-9 giờ. Sau 10 giờ, trừ trạm y tế và sở cảnh vệ, các khu vực khác đúng giờ tắt đèn.
Khương Chi nhìn thoáng qua cánh cổng lớn của phòng giao dịch tối đen như mực, bên trên còn treo một tấm biển viết “Có việc tìm nhân viên trực ban”.
Mũi tên phía sau thậm chí còn chu đáo chỉ về phía cửa hàng căn cứ ở bên trái.
Khương Chi nhìn qua, thì thấy một nhân viên cửa hàng căn cứ đang bày một cái bàn ở đó, ngồi tán gẫu với người bán hàng trong tiệm.
Khương Chi:……
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT