Hơi thở của hắn phả gần bên mũi, Lại Vân Yên rụt người lại, ánh mắt mang ý cười liếc đối phương một cái. Thấy ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn lại mình, cô bật cười, rồi thu ánh mắt về.
Cô quên mất, Ngụy Cẩn Hoằng không còn là tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch nữa.
Sao hắn có thể mắc bẫy khiêu khích của cô?!
Cô vẫn nên giữ thái độ dè dặt thì hơn, kẻo trở thành “giỏ tre múc nước công dã tràng” trước mặt kẻ khó lường này, bị hắn lợi dụng, chẳng được lợi lộc gì.
**
Về đến Ngụy phủ, lại đến hậu viện thỉnh an Ngụy phụ và Ngụy mẫu, rồi dùng bữa tối ở đó xong, Lại Vân Yên quay về viện của Ngụy Cẩn Hoằng.
Vừa bước vào trong, cô liền truyền lệnh đuổi Đỗ Quyên và Bách Hợp ra ngoài.
Đỗ Quyên và Bách Hợp nghe Xuân bà tử bảo họ ra ngoài, liền bật khóc nức nở tại chỗ.
Tiếng khóc lớn đến nỗi Lại Vân Yên ở trong phòng cũng có thể nghe thấy. Cô suy nghĩ một lát rồi ra khỏi cửa, đứng dưới chiếc đèn lồng giấy treo cao ở hành lang, nói với những người trong sân: “Nếu không muốn gác đêm ở tiền viện, vậy thì đi phòng giặt đi. Nếu còn không hiểu lễ nghĩa, khóc lóc ầm ĩ trong viện của Đại công tử, thì cứ tống cổ về Lại gia, tránh để người khác nói Lại gia chúng ta quản giáo không nghiêm, hạ nhân ra ngoài không biết lễ nghĩa. Xuân bà bà, nghe rõ rồi chứ?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT