Đến chính viện của phu thê Ngụy Cảnh Trọng, Lại Vân Yên giả vờ thẹn thùng cúi đầu. Khi bước vào, cô dùng hai tay cầm khăn che đi phần mặt từ sống mũi trở xuống, cụp mắt nhìn dưới đất.
Biểu hiện làm bộ làm tịch của cô đổi lấy một cái liếc nhìn từ Ngụy Cẩn Hoằng.
“Phụ thân, mẫu thân, nhị thúc, nhị thẩm, cô mẫu……” Ngụy Cẩn Hoằng chắp tay nói.
“Hoằng nhi đến rồi à, mau dẫn Vân Yên lại đây đi.” Thanh âm Ngụy mẫu Thôi thị nghe tràn đầy ý cười, vô cùng vui mừng.
“Hài nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân.” Ngụy Cẩn Hoằng vén áo quỳ trên bồ đoàn mà người hầu mang đến.
“Vân Yên thỉnh an công công, bà mẫu.” Giọng Lại Vân Yên nhỏ như tiếng muỗi kêu, vô cùng e thẹn.
Đời này, đừng hòng cô đứng ra vì bất cứ ai trong gia đình này nữa. Cô chỉ cần ngoan ngoãn làm một tiểu tức phụ e thẹn, ngây thơ là được.
“Lại thẹn thùng rồi, phu quân, chàng xem kìa.” Thôi thị che khăn khẽ cười, kéo nhẹ tay áo Ngụy phụ Ngụy Cảnh Trọng nói.
“Để Hoằng nhi và Vân Yên kính trà đi.” Ngụy Cảnh Trọng vuốt râu cười nói, đối với hôn sự môn đăng hộ đối với Lại gia này, ông rất hài lòng.
“Phụ thân, mẫu thân mời dùng trà.”
“Công công, bà bà, mời dùng trà.”
Giọng Lại Vân Yên chậm hơn. Lúc này, có tiếng cười nói: “Không thể gọi là công công, bà bà nữa, đã uống trà con dâng rồi, sao không mau gọi phụ thân mẫu thân đi!”
Giọng của Ngụy cô mẫu, Ngụy Tú Oánh vừa cất lên, Lại Vân Yên thầm rủa trong lòng “mụ già đáng chết”, nhưng vẻ mặt không thay đổi. Cô chỉ hơi cúi đầu, vừa đủ để cha mẹ chồng nhìn thấy khuôn mặt được thoa phấn đỏ của mình.
Thấy cô đỏ bừng mặt, Thôi thị cười lớn, kéo theo đó, những người trong phòng khi nhìn rõ mặt tân nương tử cũng cười theo.
Trong tiếng cười vui vẻ, Lại Vân Yên cúi đầu, lại khẽ gọi “Phụ thân, mẫu thân” nhỏ như muỗi kêu.
Giọng nói nghe có vẻ ngượng ngùng của cô vừa dứt, tiếng cười trong sảnh đường càng lớn hơn. Ngay cả những nô tài đứng hầu cũng mỉm cười, không khí nhất thời vô cùng vui vẻ.
Cô chọc cười cả đám người, để làm cho câu chuyện trở nên chân thực hơn, Lại Vân Yên cắn môi, nâng khuôn mặt đỏ bừng lên, nũng nịu nói với Thôi thị: “Mẫu thân, người đừng cười con.”
Nói xong, cô lại lấy khăn che mặt, làm như xấu hổ không để đâu cho hết.
Những nghi lễ còn lại, Lại Vân Yên thể hiện sự e ấp, thẹn thùng hơn rất nhiều so với kiếp trước. Kiếp trước cô quá đỗi tự nhiên, hào phóng, chỉ muốn cho tất cả mọi người biết cô và Ngụy Cẩn Hoằng vô cùng xứng đôi, biểu hiện rất giống trưởng tức phụ Ngụy gia. Cuối cùng, chính cô phải đảm đương mọi việc, nhưng rồi vẫn bị nhục nhã vì không có con, và chính trong phủ trạch này, cô đã trải qua những năm tháng khuất nhục nhất đời.
Đời này, trước khi rời khỏi Ngụy phủ, cô quyết không đứng ra giải quyết bất cứ chuyện gì. Nếu đời này Ngụy Cẩn Hoằng còn gặp nguy hiểm gì, cô chắc chắn sẽ ba chân bốn cẳng bỏ chạy ngay, cô không muốn vì cứu hắn mà khiến mình cả đời vô sinh một lần nữa.
Cô vẫn đang nghĩ, nếu cơn ác mộng này không thể tỉnh lại, và thật sự cô đã sống lại lần nữa, cô phải nhanh chóng tìm cách rời khỏi Ngụy phủ, rời khỏi kinh thành đầy hiểm ác này, tìm một người đàn ông ở nơi xa xôi nào đó, sinh con đẻ cái, sống nốt phần đời còn lại thật tốt.
“Nhị thẩm,” Khi đến trước mặt phu thê Ngụy Cảnh Thức, đệ đệ của Ngụy Cảnh Trọng, sau khi hành lễ với Ngụy Cảnh Thức, Lại Vân Yên ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ hơn hẳn những nụ cười trước đó với Ngụy nhị thẩm.
Kiếp trước, kể từ khi rời Ngụy phủ, cô chưa từng gặp lại vị nhị thẩm này.
Năm đó, khi cô bị Ngụy mẫu chèn ép trong Ngụy phủ, chính nhị thẩm đã giúp cô vài việc nhỏ, nhờ đó cô mới thoát ra khỏi Ngụy phủ địa ngục này, có được cuộc sống mới.
Đối với bà, Lại Vân Yên thực sự rất biết ơn. Sau này, Lại phủ và Ngụy phủ vì bất đồng chính kiến mà trở thành đối thủ, cô vẫn âm thầm giúp đỡ hai đứa con của nhị thẩm, thuận tay mở cho họ một con đường bí mật, để họ đến Hoài Nam làm quan.
“Ngoan.” Ngụy Hạ thị cười vỗ vỗ tay cô, rồi lấy ra món quà gặp mặt dành cho cô từ tay nha hoàn. “Sống hòa thuận, vui vẻ với Cẩn Hoằng đấy.”
Lại Vân Yên mỉm cười, không vô lương tâm đáp “vâng” như đời trước, mà là cúi người hành lễ với Ngụy Hạ thị.
Cô sẽ sống hòa thuận vui vẻ, nhưng không phải là sống cùng Ngụy Cẩn Hoằng.
Sau Ngụy nhị thúc là Ngụy cô mẫu Ngụy Tú Oánh. Họ vừa đi tới, Ngụy Tú Oánh đã cười tươi rói nói: “Cuối cùng cũng cưới được Lại đại tiểu thư xinh đẹp như hoa về rồi. Mau lại đây để cô mẫu xem nào.”
“Cô mẫu.” Lại Vân Yên ngượng ngùng gọi.
Ngụy Tú Oánh muốn kéo cô lại gần. Lúc này, Ngụy Cẩn Hoằng liếc nhìn cô một cái, cô liền bước một bước tới. Ngụy Tú Oánh đang ngồi, bà ấn nhẹ lên vai Lại Vân Yên đang cúi người về phía mình, cười cười ngắm nhìn cô. Lại Vân Yên cúi đầu cắn môi, thẹn thùng cười.
Mặc dù Ngụy Tú Oánh khiến cô ghê tởm, nhưng ghê tởm thì ghê tởm, diễn trò ai mà chẳng biết? Nếu ngay cả người này cô cũng không nhịn được, thì đúng là sống uổng phí bao năm.
Kiếp trước cô thật sự ngốc nghếch. Ngụy Tú Oánh ấn người cô như vậy, nào phải là vui mừng gặp cô, mà chẳng qua là muốn cô cúi đầu khom lưng thấp hơn bà ta mà thôi. Nếu thật sự vui mừng gặp cô, thì đã đứng dậy đỡ cô như nhị thẩm rồi.
Kiếp trước, dù có trí tuệ hai đời, cô vẫn còn quá non nớt trước mặt đám người này.
“Đúng là một tiểu nhân nhi thanh tú, đài các.” Ngụy cô mẫu làm ra vẻ ngắm nhìn mấy lần rồi cười nói.
“Cô mẫu!” Lại Vân Yên chỉ biết cúi đầu xuống, khóe môi thẹn thùng cười không ngớt.
“Cô mẫu, mời dùng trà.” Ngụy Cẩn Hoằng bưng chén trà từ tay người hầu, đưa về phía trước, nhàn nhạt nói.
“Được, được.” Ngụy cô mẫu buông tay đang giữ vai Lại Vân Yên ra, nhận lấy chén trà trong tay hắn, cười nói: “Con thật sự đã cưới được tức phụ tốt.”
“Đa tạ, cô mẫu.” Ngụy Cẩn Hoằng liếc nhìn bà, nhàn nhạt đáp.
Ngay sau đó, hắn quay sang nhìn Lại Vân Yên, thấy cô đang cúi đầu nhìn mũi chân, nhất thời cũng không đoán ra cô đang nghĩ gì.
Nhưng bất kể lúc này cô đang nghĩ gì, cũng đều chẳng phải chuyện tốt lành.
Trong phủ này, trừ nhị thẩm mà cô vừa cười thật lòng, thì có thể nói ai trong phủ này cũng ít nhiều có thù oán với cô.
“Đại ca.” Thấy Ngụy Cẩn Hoằng và Lại Vân Yên đã dâng trà xong, Ngụy Cẩn Du ở phía dưới liền cất lời, chắp tay nói.
“Đại đệ.” Ngụy Cẩn Hoằng gật đầu với hắn.
“Cẩn Du bái kiến đại tẩu.”
“Gặp qua tiểu thúc.” Lại Vân Yên cúi đầu đáp lễ.
Ngụy Cẩn Du này có tình cảm rất tốt với huynh trưởng, nhưng đối với đại tẩu như cô thì lại không được như vậy.
Sau này, có một đoạn thời gian cô vừa nhìn thấy Ngụy Cẩn Hoằng là nôn thốc nôn tháo cả cơm đã ăn hôm trước, Ngụy Cẩn Du đã góp công không nhỏ trong chuyện đó.
“Được rồi, đã gặp mặt cả rồi, bắt đầu dùng thiện thôi.” Lúc này, Ngụy Cảnh Trọng đang ngồi ở thủ vị mở lời.
Lại Vân Yên hơi nâng đầu lên, thì thấy thứ muội Ngụy Đinh Hương bên cạnh Ngụy Cẩn Du lúc này mặt tối sầm, dường như sắp khóc.
Thấy nàng sắp nhìn về phía mình, Lại Vân Yên không chút động lòng quay mặt đi, ngượng ngùng nhìn về phía Ngụy Cẩn Du, không muốn đối mắt với nàng thứ nữ này.
Cô không muốn dính dáng gì với cô em chồng này. Nhờ cô mà nàng ta mới lấy được tấm chồng tốt, nhưng sau này lại giúp Lại Họa Nguyệt thượng vị. Kiếp này, Ngụy Đinh Hương vốn dĩ thế nào thì cứ như thế đi.
Đối với đám người họ Ngụy này, cô thật sự không hảo tâm như kiếp trước nổi.
Trong lúc dùng thiện, Lại Vân Yên đứng sau cha mẹ chồng phục vụ một lúc. Sau khi Ngụy phụ lên tiếng bảo cô ngồi xuống, cô hơi từ chối, đợi đến khi Ngụy mẫu cũng lên tiếng, cô mới ngồi xuống bên cạnh Ngụy Cẩn Hoằng.
Ngụy gia dùng bữa luôn im lặng không tiếng động, người nào người nấy chỉ nhìn vào bát của mình. Lại Vân Yên khẽ nhấc mí mắt ước chừng, cảm thấy vị trí mình ngồi cũng khá tốt, trước mặt có hai đĩa thịt, cô liền từ tốn gắp từng miếng, từng miếng một mà ăn.
Cô phải ăn thật no, lát nữa về viện của Ngụy Cẩn Hoằng, đồ ăn thức uống ở đó cô không dám tùy tiện đụng vào. Ngụy Cẩn Hoằng là kẻ tâm địa độc ác, ai biết có hạ độc cô không.
Bữa ăn mà cả nhà cùng dùng này, ngược lại lại là an toàn nhất.
Lại Vân Yên trong lòng thầm nghĩ cách giải quyết vấn đề ăn uống trong thời gian chưa rời khỏi Ngụy phủ. Tốc độ đưa cơm vào miệng của cô không nhanh, nhưng cũng không chậm.
Cô ăn hết một bát, nha hoàn liền lấy bát đi thêm một bát khác. Lại Vân Yên lần này cũng ăn sạch bách. Thấy nha hoàn lại đưa tay ra thêm, cô mới lắc đầu.
Lúc này cô ngẩng đầu lên, thấy Ngụy mẫu đang mỉm cười nhìn mình, cô liền ngượng ngùng cười đáp lại, nhẹ giọng nói: “Hài nhi, hài nhi……”
Vừa nói cô vừa thẹn thùng quay mặt đi, liên tục chớp mắt.
Thấy cô ngượng ngùng đến mức không nói nên lời, Ngụy mẫu lắc đầu bật cười, gọi nha hoàn đến, dặn dò vài câu, bảo lát nữa mang thêm vài món ăn nhẹ đến viện của Đại công tử.
Lại Vân Yên không nghe rõ bà nói gì, nhưng đại khái cũng đoán biết, thế là cô lại cúi đầu xuống, giả vờ vô cùng e lệ.
Nhớ lại bản thân kiếp trước, Lại Vân Yên chỉ muốn lắc đầu ngao ngán. Kiếp đó, để thể hiện mình là người giữ quy củ, cô nhớ hôm đó mình đã kéo lê thân thể đau nhức, mỏi mệt đứng hầu hạ suốt bữa ăn. Về đến viện, chỉ gặm vài miếng bánh ngọt với nước nóng mà còn sung sướng không thôi, tự cho rằng mình chắc chắn có thể đảm đương vị trí Ngụy đại thiếu phu nhân, ngốc đến mức hoàn toàn không giống một người xuyên không.
May mà giờ đây cô đã tỉnh táo hơn rồi, không chịu khổ nữa. Ăn thật no, mặc thật ấm, ngồi thật thoải mái, như vậy mới không uổng công cô xuyên không thành đích nữ phú quý một lần.
**
Về đến viện, những món ăn nhỏ do phòng bếp xào nấu nhanh chóng được mang tới, cùng với hai đôi chén đũa và một bình rượu nhỏ. Lại Vân Yên xua tay cho người trong phòng lui xuống, rồi nói với Ngụy Cẩn Hoằng nãy giờ vẫn im lặng ở đó nhìn mình, không nói gì: “Ngài mau lại đây, có rượu uống đấy.”
Ngụy Cẩn Hoằng đứng dậy rời khỏi chủ vị, ngồi đối diện cô, tự rót rượu uống. Sau đó, dùng đũa gắp thử mỗi món một ít, rồi mới đặt đũa xuống.
Thấy hắn thuận ý như vậy, Lại Vân Yên liếc liếc, cảm giác nghi ngờ càng nhiều.
Trước đó cô chỉ hơi không yên tâm, muốn hắn thử vài miếng trước rồi cô mới ăn theo, nhưng thấy hắn dứt khoát như vậy, cô lại do dự.
Do dự trong lòng, nhưng vẫn động đũa, gắp hai miếng.
Ngụy Cẩn Hoằng thấy cô cẩn trọng hạ đũa, không nói gì, chỉ gắp món thịt bò xào mà cô thích, ăn thêm hai miếng.
Lúc này Lại Vân Yên mới yên tâm, cười rạng rỡ với Ngụy Cẩn Hoằng, cầm lấy bình rượu kề môi vào vòi bình tu thẳng.
Rượu là để cho Ngụy Cẩn Hoằng uống nên chỉ mang ra một cái chung. Cô đành phải tùy tiện một chút, chiếm luôn bình rượu làm của riêng.
Một bình rượu nhỏ để làm ấm dạ dày, hai món thịt, và một món trứng hấp mềm mịn. Lại Vân Yên ăn hết những món mình thích, uống cạn rượu rồi ợ một tiếng, ngại ngùng cười với Ngụy Cẩn Hoằng: “Nếu ngài không có việc gì, vậy ngại quá, ta có thể đi ngủ một giấc được không?”
Ăn no uống say, chỉ muốn ngủ.
Đây đúng là địa bàn của người khác, không tự do cũng chẳng thoải mái. Ăn ngủ đều là vấn đề lớn. Lại Vân Yên nghĩ, cô vẫn nên nhanh chóng rời khỏi Ngụy gia thì hơn.
“Ừm.” Ngụy Cẩn Hoằng nhắm mắt lại, rồi ngẩng đầu nhìn về phía cửa: “Đi đi.”
“Ta đi tìm nha hoàn phân phó vài câu.” Lại Vân Yên suy nghĩ rồi nói. Ban ngày ban mặt đi ngủ thì phải tìm một cái cớ, cứ nói là đau đầu đi.
“Ta sẽ nói cho, nàng cứ đi đi. Lát nữa ta sẽ bảo nha hoàn mang nước nóng vào.”
Lại còn mang nước nóng cho cô rửa mặt ư? Lại Vân Yên sững sờ, ngồi thẳng người một lúc lâu, mới cẩn thận hỏi Ngụy Cẩn Hoằng: “Ngài có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Vô sự hiến ân cần, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Thấy cô dò xét nhìn mình, Ngụy Cẩn Hoằng sờ chiếc nhẫn trên tay, nhưng rồi nhận ra chiếc nhẫn của kiếp trước không còn trên tay nữa. Lúc này, ngón tay trống rỗng, giống như tâm trạng của hắn vậy.
Bao nhiêu năm ân ái, cuối cùng họ lại đi đến bước không ai tin ai.