Chủ tịch huyện Tạ tên là Tạ Dương, đến từ một làng quê hẻo lánh ở huyện Phú Thế, thành phố Long Đô.

Nhà hắn vốn rất nghèo.

Nhưng hắn có người anh trai tên là Tạ Phi, đã thi đậu công chức nhiều năm, vì vậy áp lực kinh tế cũng được giảm bớt phần nào.

Tạ Dương mặc một bộ âu phục cũ không vừa người, hai tay đút túi ra vẻ người lớn, đá một cái vào vali hành lý của mình rồi hỏi:

"Cái vali của cha ngươi dùng để đựng sách kia, đống quần áo bên trong đâu rồi?"

Trần Quý Lương vẻ mặt ghét bỏ nói:

"Mẹ nó, toàn mùi ẩm mốc, ám mùi đến lão tử muốn nôn, tiện tay vứt vào trong thau rửa chân rồi."

"Ta định thi xong giữa kỳ, mang về nhà ném vào máy giặt."

Tạ Dương thuận miệng giải thích.

Tóc hắn lúc này rẽ ngôi, có một bên cố tình để dài hơn hẳn.

Bình thường thì hắn vén tóc ra sau tai, để lách lệnh cấm học sinh không được để tóc dài. Khi không có thầy cô, hắn lại có thể để tóc rũ xuống, vừa vặn che đi nửa con mắt.

Gã này tự cho mình là đẹp trai lắm, thổi phù một cái, chuẩn xác thổi bay lọn tóc che mắt. Sau đó lại cố tỏ ra vẻ phóng khoáng, hất tóc sang một bên:

"Ngươi, đồ chó hoang, nộp bài thi nhanh thật, bài toán làm được bao nhiêu?"

"Làm cái búa, " Trần Quý Lương chỉ vào mấy cuốn sách còn lại, "Ngươi có muốn mua sách không?"

Tạ Dương lại hất đầu, tóc bay phấp phới:

"Không mua. Sách của ngươi cũng là sách của ta, lúc nào cũng có thể xem miễn phí."

Trần Quý Lương rất muốn đè đầu hắn xuống, cái kiểu hất qua hất lại trông đến là ngứa mắt.

Cứ như bị bệnh xương cổ vậy.

Tạ Dương hai chân còn đung đa đung đưa, thấy có một nữ sinh đi ngang qua, lại một lần nữa thổi hơi, hất tóc ra vẻ phong tình.

Đáng tiếc nữ sinh kia chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn.

Từ âu phục đến giày da, Tạ Dương từ đầu đến chân, toàn là đồ cũ của anh trai hắn mặc qua. Hắn đưa tay để lộ chiếc đồng hồ hàng nhái, liếc nhìn thời gian nói:

"Nhà ăn sắp mở cửa rồi."

"Sớm cái gì, ở lại bán sách với lão tử."

Trần Quý Lương vẫn ngồi xếp bằng như cũ.

Tạ Dương không từ chối, lặng lẽ ngồi xổm xuống bên cạnh Trần Quý Lương.

Trần Quý Lương quay đầu nhìn hắn một chút, không hiểu sao cảm thấy rất thú vị.

Gã này lúc này mặt đầy mụn trứng cá, khí chất lẳng lơ của hormone toàn thân không chỗ phát tiết, mọi cử động đều lộ ra vẻ vừa ngây thơ vừa ngu ngốc.

Ai có thể ngờ được sau này hắn lại làm được đến chức huyện trưởng cơ chứ?

Chủ tịch huyện Tạ tương lai, giờ phút này đang cầm một quyển sách lật qua lật lại, vừa thổi tóc khoe khoang nói:

"Ta chơi Truyền Thế lên cấp 33 rồi, hôm qua đánh được một cái mũ giáp ma pháp Cộng 3 cực phẩm. Ngươi không biết lúc đó chấn động thế nào đâu, nửa quán net chen chúc chạy tới xem. Chủ tiệm net trả 300 đồng, lão tử đâu có ngu, 300 đồng của hắn mua được cái gì."

Trần Quý Lương thở dài:

"Truyền Kỳ Thế Giới à, game cổ lỗ sĩ thật."

Tạ Dương nói:

"Cổ cái búa, mẹ nó mới ra mắt Open Beta hơn ba tháng. Ngươi hôm nay có phải chưa tỉnh ngủ không?"

"Ngươi không hiểu đâu."

Ngón tay Trần Quý Lương không hiểu sao run run, không nhịn được hỏi:

"Có thuốc lá không?"

"Ngươi học hút thuốc từ khi nào vậy?"

Tạ Dương lấy ra một hộp Hồng Mai vàng loại mềm, đưa cả hộp cho Trần Quý Lương.

Trần Quý Lương nhận lấy nhìn một chút:

"Thao, chỉ còn có nửa điếu, lão tử còn tưởng ngươi hào phóng lắm."

Tạ Dương cãi lại:

"Đâu phải nửa điếu? Rõ ràng là còn hai phần ba điếu mà."

Trong hộp thuốc lá nhàu nhĩ, quả thật có hai phần ba điếu thuốc, ngoài ra còn có một cái bật lửa nhựa.

Trần Quý Lương cũng không chê là thuốc hút dở, ngậm lên môi rồi châm lửa.

Hắn không nghiện thuốc nặng, nhưng giờ phút này lại rất muốn hút một điếu, mượn nicotine để giải tỏa cảm xúc một chút.

"Ngươi muốn chết à, hút thuốc ở đây!"

Tạ Dương giật nảy mình, lén lút nhìn quanh, thấy gần đó không có thầy cô mới tạm yên tâm.

Có lẽ là có đối tượng để thổ lộ, lại thêm thuốc lá giúp thư giãn tinh thần, Trần Quý Lương có cả một bụng lời muốn nói ra.

"Ngươi có tin vào chuyện tâm linh không?"

Trần Quý Lương hỏi.

Tạ Dương hỏi lại:

"Ngươi gặp ma à?"

Trần Quý Lương nói:

"Cũng có thể là sự kiện khoa học viễn tưởng."

"UFO chứ gì, " Tạ Dương đưa tay qua giật lấy điếu thuốc, "Chừa cho lão tử hai hơi."

Trần Quý Lương đưa điếu thuốc cho hắn:

"Ai dà, thôi bỏ đi, chuyện này không có cách nào giải thích được."

Tạ Dương cầm mẩu thuốc hút một hơi mạnh, rồi lại đưa trả:

"Có phải bị nữ quỷ ám không? Ngươi xong rồi thì đổi sang ta, ngày hai lần."

Trần Quý Lương không nhận lại điếu thuốc:

"Mẹ nó, ngươi mà bí bách quá thì ra chợ mua miếng thịt ba chỉ về mà giải quyết. Cảm giác đó sờ vào cũng chẳng khác gì gà trống đâu."

"Thông suốt?"

Tạ Dương lại muốn xác nhận thông tin này.

Trần Quý Lương vỗ vỗ vai hắn:

"Chờ lão tử tự do tài chính, mỗi ngày mua thịt ba chỉ cho ngươi."

"Cút đi, " Tạ Dương rít nốt mấy hơi thuốc cuối cùng, rồi thần bí nói, "Chu Tĩnh trưa nay cười với ta, ngươi nói xem có phải nàng có ý với ta không?"

Chu Tĩnh là ai?

Trần Quý Lương cẩn thận hồi tưởng, chẳng mấy chốc đã có chút ấn tượng:

"Nàng có ý gì với ngươi được? Thích ngươi hất tóc trông rất phóng khoáng? Hay là thấy mặt ngươi đầy mụn trứng cá đặc biệt đẹp trai?"

"Đồ chó hoang, ngươi không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại!"

Tạ Dương thẹn quá hóa giận.

Trần Quý Lương cười hắc hắc.

Trở lại thời trung học cũng thật thú vị, đáng tiếc bây giờ là lớp 12, nếu có thể quay về lớp 10 thì tốt hơn.

Mặc dù hắn rất nghèo, nhưng vẫn có thể sống vô ưu vô lo.

"Bang ! bang ! bang..."

Một nam sinh vừa đập bóng rổ vừa đi tới, cao hơn 1 mét 9, lại còn khá đẹp trai, kiểu người này ở trường học cực kỳ được các bạn nữ yêu thích.

Trước ngực hắn còn đeo một cái máy mờ-pê-ba, nối với tai nghe đang nghe nhạc.

Loại thiết bị điện tử này, đặt ở năm 2003, cũng đẳng cấp như điện thoại hàng hiệu vậy.

Nhưng Trần Quý Lương và Tạ Dương lại đồng loạt nhíu mày.

Trong một lớp học, luôn có một hai kẻ tiện nhân.

Kẻ tiện nhân đang đập bóng rổ đi tới lúc này tên là Lý Quân, ông nội hắn trước khi về hưu là giám đốc xưởng may, cha mẹ cũng đều là lãnh đạo nhỏ trong biên chế, ngoài ra còn có một đống thông gia cũng làm trong hệ thống nhà nước.

Bà La Môn của huyện thành!

Thằng khốn này tiện đến mức nào?

Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn được gia đình sắp xếp vào làm giao dịch viên ngân hàng, thế mà lại thường xuyên khoe khoang trong nhóm chat lớp: Lão tử hôm qua chửi bao nhiêu khách hàng, lão tử hôm nay lại phàn nàn lãnh đạo này nọ.

Hắn thậm chí còn cố ý gây khó dễ cho những người già đến làm thủ tục, rồi coi đó như chuyện cười mà kể lể chi tiết trong nhóm chat lớp.

"Nha, bán đồng nát đấy à?"

Lý Quân đi ngang qua sạp sách, không ngoài dự đoán mà buông lời khó nghe, đứng ở đó giễu cợt nói:

"Bên Đông Nhai có cái lều, chuyên dùng để bố trí cho công nhân viên chức nghỉ việc, hai người các ngươi có thể đến đó bày sạp đánh giày."

Tạ Dương chỉ cao 1 mét 7, đứng trước mặt Lý Quân cao 1 mét 9, khí thế tự nhiên bị lép vế.

Tạ Dương vô thức lùi lại nửa bước, nhưng thua người không thua thế, miệng vẫn đáp lại một câu "Ngu xuẩn".

Trần Quý Lương đương nhiên cũng không nhân nhượng, hắn phải duy trì hình tượng nhân vật thời cấp ba, tính cách không thể đột ngột thay đổi quá nhanh.

Thế là, Trần Quý Lương miệng càng thối hơn:

"Đông Nhai không hợp. Ta có thể giới thiệu mẹ ngươi đến Thạch Giáp Khẩu, khu đèn đỏ giá rẻ."

"Đờ mờ !"

"Ngươi nói lại lần nữa thử xem!"

Lý Quân bị câu nói này làm cho nổi điên, tức giận đến mức ném quả bóng rổ đi, xắn tay áo lên định đánh người.

Trần Quý Lương phủi mông đứng dậy, khiêu khích nói:

"Muốn đánh nhau à? Lão tử trên người một đống án phạt, chân đất không sợ mang giày, cho dù bị đuổi học cũng phải giết chết ngươi!"

Tạ Dương cũng nắm chặt tay trừng mắt nhìn Lý Quân:

"Trần đại hiệp của ta hồi cấp hai từng chém người. Loại như ngươi, lão Trần một cây mã tấu có thể chém mười thằng!"

Lý Quân là loại bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, vừa thấy bộ dạng này liền sợ, quay người chạy đi nhặt bóng rổ, miệng lẩm bẩm:

"Không chấp nhặt với dân quê."

Nói thật, Trần Quý Lương không tài nào hiểu nổi lối suy nghĩ của loại người này.

Lý Quân rõ ràng không dám đánh nhau với Trần Quý Lương, nhưng chỉ vì một chút mâu thuẫn nhỏ hồi lớp 11, mà hết lần này đến lần khác chạy tới trêu chọc Trần Quý Lương.

Dường như gặp mặt mà không buông lời khó nghe vài câu thì hắn sẽ bí bách khó chịu cả người.

Lại nói Lý Quân, tên tiện nhân kia, sau khi đi xa, lấy điện thoại di động ra gọi:

"Alo, mẹ, con thi xong toán rồi... làm bài có chút không ổn, chủ yếu là bị người khác ảnh hưởng... Ừ đúng rồi, lại là thằng Trần Quý Lương đó, nó ở lại trường mà cũng không yên phận, chưa đến nửa tiếng đã nộp bài sớm. Làm con tưởng thời gian qua lâu lắm rồi, thế là tâm lý hoang mang, viết linh tinh cả... Mẹ, mẹ đoán xem nó nộp bài sớm để đi làm gì không? Hắn vậy mà lại đi thu mua đồng nát, bày sạp bán ngay trong trường, đúng là dân quê vẫn hoàn dân quê, ha ha ha ha..."

Trần Quý Lương không biết có người sau lưng nói xấu mình, hắn liếc nhìn sáu cuốn sách còn lại trong vali, cũng lười bán tiếp:

"Ra ngoài ăn cơm đĩa, hôm nay lão tử mời khách."

"Ngươi mời cái búa, giữ tiền mà ăn cơm đi."

Tạ Dương biết Trần Quý Lương rất nghèo.

Trần Quý Lương rút tiền bán sách ra:

"Ông nội nhà ngươi hôm nay phát tài."

Tạ Dương không từ chối nữa, chỉ nói:

"Lần sau ta mời."

Hai người kéo chiếc vali rách, vừa đi vừa nói nhảm linh tinh về phía cổng trường.

Lúc này học sinh nộp bài ra về ngày càng nhiều, có mấy người chủ động chào Trần Quý Lương, hơn nữa đều gọi hắn bằng biệt hiệu "Trần đại hiệp".

Những học sinh này, Trần Quý Lương lờ mờ có ấn tượng, nhưng phần lớn đã không nhớ nổi tên.

"Trần đại hiệp! Tạ Vô Sỉ!"

Một người gầy gò tóc húi cua, hô biệt hiệu của Trần Quý Lương và Tạ Dương, vừa chạy vừa nhảy một cách nhiệt tình về phía họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play