Vì để “bảo toàn tính mạng”, cuối cùng cặp song sinh chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay dọn ra một khu cát khác, làm theo chỉ dẫn của Thịnh Hạ để bắt đầu lại từ đầu.
Thời gian trôi qua, thấy bức tường thành bao quanh lâu đài đã được dựng lên cao, mắt hai cục bột nhỏ đều sáng rực, một niềm tự hào chợt dâng lên.
… Khoan đã, tường thành?
Cuối cùng cũng phản ứng lại, Phong Húc Nhiễm không thể tin được mà ngẩng đầu: “Bảo là dạy chúng tôi cách xây lâu đài cho chắc chắn hơn cơ mà, mẹ lại lừa người nữa rồi à?”
... Người đàn bà xấu xa này!
Thịnh Hạ rất nghiêm túc trong việc xây dựng căn cứ. Cô không chỉ thiết kế mấy lớp tường thành cao lớn, vững chắc cả trong lẫn ngoài, mà bên ngoài tường thành còn có một con hào bao quanh, cách bố trí có thể nói là rất cao cấp.
Cô đang thưởng thức căn cứ vừa mới xây xong thì nghe thấy lời tố cáo của đứa trẻ, cô không hề bối rối mà chuyển sang vẻ mặt vô tội: “Lâu đài của các con không phải đã xây xong cả rồi sao? Chỉ cần đặt nó lên nền móng mà các con vừa cố ý đào là được mà.”
Phong Húc Nhiễm tức khắc càng tức hơn: “Thế tại sao lại bắt chúng tôi xây tường thành? Rõ ràng là mẹ muốn chơi, cố tình trêu chúng tôi đúng không!”
Tuy cô bé nói đúng, nhưng làm sao Thịnh Hạ có thể thừa nhận được? Cô liền đường đường chính chính lừa gạt chúng: “Không có tường thành bảo vệ, lỡ như có quái vật xâm lược, lâu đài của các con chẳng phải sẽ bị đâm sập sao?”
Phong Húc Nhiễm cảm thấy có gì đó không đúng: “… Tại sao lại có quái vật?”
Phong Húc Sâm thì lại tiếp thu rất nhanh, còn lóc cóc chạy tới ôm bộ mô hình Ultraman và tiểu quái thú, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vậy là chúng sẽ đến cướp lâu đài của chị em con sao? Đừng sợ, chúng ta có Ultraman bảo vệ!”
“Không sai.” Thịnh Hạ gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng, ngón tay thon dài nhấc mấy con tiểu quái thú lên, cúi người đặt ở ngoài tường thành, “Chuyện này phải kể từ một buổi sáng nọ, khi mọi người tỉnh dậy thì đột nhiên phát hiện bầu trời đã biến thành màu đỏ sẫm…”
Giọng Thịnh Hạ dịu dàng, uyển chuyển, giọng điệu trầm bổng đầy cảm xúc, câu chuyện lại được kể một cách thủ thỉ, ngay lập tức khiến hai đứa trẻ hòa mình vào đó. Dù khi nghe đến đoạn quái vật thích ăn thịt trẻ con, chúng theo bản năng sợ hãi ôm nhau co thành một cục bột nếp, nhưng vẫn không nhịn được mà vểnh tai lên nghe tiếp.
“Chúng nó, sao chúng nó lại có thể thích ăn thịt trẻ con chứ?” Phong Húc Sâm lo lắng nói lí nhí, “Bảo chúng nó ăn mẹ kế độc ác trước đi!”
Mặt Phong Húc Nhiễm trắng bệch, cơ thể run rẩy vẫn ôm chặt em trai, cố gắng an ủi: “Không, không sao đâu, chị sẽ bảo vệ Sâm Sâm! Hơn nữa mẹ kế độc ác bây giờ không đi được, chắc chắn không chạy nhanh bằng chúng ta, có ăn thì chắc chắn ăn mẹ ấy trước!”
Thịnh Hạ: “…” Các con đúng là những đứa trẻ láu cá.
Âm thầm ghi một món nợ, giọng Thịnh Hạ chuyển sang đoạn quái vật vây thành. Hai đứa trẻ bất giác dừng tay, ngẩng đầu căng thẳng nhìn chằm chằm cô.
Trớ trêu thay, tốc độ nói của Thịnh Hạ lại càng lúc càng chậm, khiến chúng sốt ruột không yên, không kìm được mà cúi người sát lại gần, nhìn từ xa, chúng gần như đã dụi vào lòng cô.
Thịnh Hạ kéo dài giọng: “Sau đó…”
“... Phu nhân! Bà đang làm gì vậy?!”
Một giọng nói cao vút đột nhiên cắt ngang. Cả ba người đồng thời quay đầu lại, thì thấy cửa phòng chơi không biết đã bị mở ra từ lúc nào, một người phụ nữ trẻ tuổi với dung mạo thanh tú đang nhìn họ với vẻ kinh ngạc, không chắc chắn.
Cô ta hiển nhiên đã hiểu lầm điều gì đó, vội vàng chạy lại, một tay ôm hai đứa trẻ vào lòng.
Sau khi kiểm tra kỹ một lượt, phát hiện không có vết thương nào, lông mày cô ta không khỏi chau lại, rồi ngượng ngùng ngẩng đầu, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi phu nhân, là tôi đã vô ý hiểu lầm, thật sự xin lỗi.”
Hệ thống im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: 【Ký chủ, vừa rồi ngài không nên… Thôi bỏ đi, vị này là người bảo mẫu vẫn luôn chăm sóc hai đứa trẻ, họ Diệp. Đồng thời cũng là người mà trong cốt truyện, sau khi ‘Thịnh Hạ’ bị cả mạng chửi rủa, đã lấy hết can đảm đứng ra, vạch trần bộ mặt thật của cô ta với Phong Cảnh Húc, khiến cô ta phải vào bệnh viện tâm thần.】
Hệ thống tuy vẫn giữ giọng điệu lễ phép, nhưng rõ ràng đã có chút buông xuôi.
Ký chủ nói đúng, dù sao quá trình thế nào đi nữa, độ hoàn thành nhiệm vụ của cô quả thật rất tốt, nó không nên câu nệ tiểu tiết như vậy.
Là một hệ thống hỗ trợ, nó nên khoan dung hơn một chút, lỡ như dập tắt sự tích cực làm nhiệm vụ của ký chủ, cô ấy thật sự từ bỏ để quay về làm Vua Zombie thì biết làm sao?
Thịnh Hạ lập tức nhướng mày: “Nói như vậy, cô ta thật ra đã sớm biết nguyên chủ ngược đãi bọn trẻ, nhưng lại không làm gì cả?”
Hệ thống kiểm tra lại cốt truyện rồi đưa ra câu trả lời chắc chắn: 【Tuy trong cốt truyện không đề cập rõ ràng, nhưng chắc là như vậy.】
Thì ra cô ta cũng không thật sự quan tâm đến bọn trẻ.
Thịnh Hạ hứng thú đánh giá người phụ nữ trẻ tuổi trước mặt trông có vẻ rất muốn bảo vệ bọn trẻ. Nếu không thì cô ta đã chẳng âm thầm chờ đợi lâu như vậy, để rồi cuối cùng sau khi nguyên chủ hoàn toàn thất thế mới ra vẻ chính nghĩa đứng ra, phải không?
Thật là thú vị.
Thế là cô đổi tư thế trên xe lăn, nhẹ bẫng hỏi: “Vậy thì sao, cô hiểu lầm chuyện gì?”
Bảo mẫu Diệp lập tức nghẹn lời: “Tôi…”
Cô ta không thể nói rằng mình nghĩ phu nhân đang cố tình bắt nạt bọn trẻ được. Nhưng cảnh tượng vừa rồi, làm sao có thể không khiến cô ta hiểu lầm?
Dù sao đây cũng là phòng chơi của bọn trẻ, chúng lại sợ bà ta như vậy, tuyệt đối không thể nào thân thiết với bà ta được, chắc chắn là phu nhân cố tình đến đây gây sự…
Cô ta cắn môi, trong lòng không phục thầm nghĩ.
“Dì Diệp, không sao đâu, mẹ kế độc ác không có bắt nạt chúng con.” Phong Húc Sâm an ủi vỗ vỗ vai cô ta, giọng sữa mềm mại, “Chúng con đang nghe kể chuyện mà.”
Tự cho là đã giải thích rõ ràng, cậu bé lại lo lắng thò người ra khỏi lòng bảo mẫu Diệp: “Vậy rồi sao nữa, quái vật có phá được tường thành không, mọi người có chạy thoát được không?”
Phong Húc Nhiễm cũng rất căng thẳng, nghiêm túc phân tích: “Con nghĩ chắc chắn là chạy thoát được, kết cục của truyện cổ tích không phải đều tốt đẹp sao?”
Không ngờ hai đứa trẻ lại phản ứng như vậy, bảo mẫu Diệp tức khắc sững sờ, có chút không tin nổi mà cúi đầu nhìn chúng.
Trước đây chẳng phải chúng đều khóc lóc sợ hãi, trốn trong lòng cô ta tố cáo mẹ kế độc ác, yêu cầu cô ta dịu dàng an ủi sao? Bây giờ tại sao, tại sao có thể…
“Chuyện này à…” Thịnh Hạ đột nhiên lười biếng ngả người ra sau, “Vậy thì phải xem tường thành của các con xây thế nào, nền móng có chắc không, có khi nào tiểu quái thú vừa đến gần là lâu đài đã sập rồi không?”
Hai đứa trẻ hoàn toàn không phản ứng kịp: “…?”
“Mẹ đúng là đồ lừa đảo, quá đáng thật!”
Thật ra bà ta chỉ vì muốn thuyết phục chúng nên mới cố tình bịa chuyện để lừa chúng thôi đúng không? Rõ ràng là thèm đồ chơi của chúng, tự mình muốn chơi! Hừ, người đàn bà xấu xa này!
Phong Húc Nhiễm trợn tròn mắt, tức giận nghĩ.
“Ta nói thật mà, các con đều không bảo vệ lâu đài cho tốt, làm sao có thể để người ở bên trong chạy thoát ra được?”
Thịnh Hạ không nhịn được véo một cái vào má con cá nóc nhỏ, rồi khi cô bé hung hăng định cắn lại thì nhanh chóng rụt tay về, nghiêm mặt cãi chày cãi cối: “Hơn nữa các con không biết sao, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng hay nói dối.”
Phong Húc Sâm không hiểu nửa câu sau, chỉ nghiêm túc nắm chặt bàn tay nhỏ, cúi đầu nhìn tòa lâu đài với vẻ mặt yêu thương, đảm bảo: “Sâm Sâm không muốn mọi người bị quái thú ăn thịt, nên sẽ xây tường thành thật tốt!”
Phong Húc Nhiễm: “…”
Bảo mẫu Diệp xem không nổi nữa, cố nén sự bất mãn, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, bọn trẻ còn nhỏ, ngây thơ không hiểu chuyện, có thể lúc trước đã nói những lời làm bà không vui, nhưng chúng đều là vô ý, xin bà đừng so đo với chúng.”
“Bà cứ lừa gạt bọn trẻ như vậy, chúng sẽ đau lòng.”
Thịnh Hạ vừa nheo mắt lại thì nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống: 【Ký chủ, phát hiện nhân vật trong cốt truyện xuất hiện ở cửa, ngài phải cẩn thận ứng phó, bây giờ chưa thể để họ phát hiện hành vi của ngài.】
Hửm? Là vì vừa rồi mải chơi quá lâu, nên họ đi tìm sao?
Thịnh Hạ đảo mắt, lập tức yếu ớt ho khan, chỉ ngẩng lên đôi mắt đen như ngậm nước, khẽ hỏi: “Cho nên, cô đang chỉ trích tôi?”
Không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy, bảo mẫu Diệp tức thì trợn tròn mắt: “Tôi, tôi không phải…”
Chẳng lẽ bà ta không nên tức đến sôi máu mà chửi bới cô ta, sau đó không chịu bỏ qua đi tìm quản gia để bắt cô ta phải chịu phạt, rồi khiến mọi người đều cảm thấy phu nhân đang gây sự vô cớ sao?
Còn bản thân cô ta, với tư cách là bảo mẫu bảo vệ hai đứa trẻ, sẽ càng được mọi người ca ngợi và tôn trọng mới đúng.
Bây giờ tại sao…
Đối mặt với đôi mắt tối tăm xinh đẹp của Thịnh Hạ, bảo mẫu Diệp không biết tại sao lại không cảm thấy cô yếu đuối dễ bắt nạt, ngược lại sau lưng bất giác lạnh toát.
“… Đây là làm sao vậy?”
Cửa phòng chơi lúc này đã mở rộng. Mọi người đang tìm Thịnh Hạ vốn đã đoán cô ở đây, nghe thấy tiếng động còn tưởng cô đang làm gì bọn trẻ, vội vàng kinh hãi xông vào.
Kết quả lại chỉ thấy Thịnh Hạ ngồi lọt thỏm trong xe lăn, khó chịu ôm ngực ho khan, sắc mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Còn người phụ nữ đối diện cô lại chỉ biết ngơ ngác nhìn cô, không làm gì cả.
Hoàn toàn không giống với hình ảnh tưởng tượng, Phong Thiệu Vũ ngẩn ra một lúc, rồi không khỏi có chút áy náy vì đã nghĩ xấu cho chị dâu.
Cảm thấy có lỗi với Thịnh Hạ, anh vội vàng bước nhanh đến trước mặt cô, lo lắng vỗ nhẹ vào lưng cô: “Không sao chứ chị dâu, có cần uống nước không?”
Quản gia lúc này cũng mặt mày nghiêm nghị, cau mày nhìn về phía bảo mẫu Diệp: “Rốt cuộc là chuyện gì, cô đã làm gì phu nhân?”
Bảo mẫu Diệp: “…?”
Cô ta hoảng loạn buông hai đứa trẻ trong lòng ra, cố gắng giải thích: “Tôi không làm gì cả, thật đấy! Là phu nhân đột nhiên vào phòng chơi của bọn trẻ, tôi lo cho Sâm Sâm và Nhiễm Nhiễm nên mới khuyên phu nhân vài câu, ai ngờ…”
Thịnh Hạ khe khẽ thở dài, nhàn nhạt nói: “Phải vậy, nếu không phải thế, có lẽ tôi cũng không biết, thì ra trong mắt nhà họ Phong, tôi thực chất chẳng là gì cả. Cho nên ngay cả bảo mẫu trong nhà cũng có thể tùy ý bôi nhọ, chỉ trích tôi.”
Vẻ mặt cô uể oải, nét mặt mang theo nét đáng thương động lòng người: “Tôi chỉ là đột nhiên nhớ đến lời dặn của chồng, muốn quan tâm đến bọn trẻ một chút thôi. Không ngờ chỉ kể chuyện cho chúng nghe mà lại vừa bị hiểu lầm là ngược đãi, vừa bị chỉ trích…”
“Thôi vậy, chắc các người cũng đều nghĩ như thế, là do tôi vô cớ gây sự rồi.”
Câu thở dài khe khẽ cuối cùng của Thịnh Hạ khiến tất cả mọi người đều biến sắc. Đặc biệt là những người vừa rồi nghe thấy tiếng động mà hiểu lầm, càng có chút xấu hổ.
“Phu nhân, bà đừng bao giờ nói như vậy.” Quản gia áy náy, ôn hòa xin lỗi, “Là do tôi quản lý trong nhà không tốt, mới để họ bất kính với phu nhân, sau này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.”
Ông quay sang nhìn bảo mẫu Diệp, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm khắc: “Đừng quên chức trách của cô, chỉ là một bảo mẫu chăm sóc trẻ con, sao có thể chỉ trích phu nhân? Còn không mau xin lỗi phu nhân!”
Bảo mẫu Diệp vẫn còn hơi ngơ ngác, há miệng không biết nói gì: “Tôi…”
Thịnh Hạ u sầu cụp mắt, hàng mi dài ướt đẫm dán ở đuôi mắt, trông càng thêm yếu ớt đáng thương: “Thôi bỏ đi, tôi cùng lắm cũng chỉ là khách trong nhà họ Phong, trước đây đã không được ai tôn trọng quan tâm, bây giờ chân lại tàn phế, sau này chắc chắn không có kết cục tốt đẹp gì. Còn cô ấy lại là người chăm sóc các tiểu chủ nhân của nhà họ Phong, địa vị tự nhiên cao hơn tôi, làm sao tôi dám đắc tội?”
Mọi người: “…”
Đây quả thực là giết người không dao, mặt bảo mẫu Diệp lúc này đã tái mét. Cô ta làm sao gánh nổi ý tứ ẩn sau lời nói này, trán vã mồ hôi lạnh, hoảng hốt đứng dậy, cúi người xin lỗi: “Xin lỗi phu nhân, lần này thật sự là tôi không đúng, tôi không nên nói bà như vậy. Nhưng tôi tuyệt đối không có ý xem thường bà, xin bà đừng hiểu lầm, tôi thật sự không dám nữa!”
“Chị dâu đừng giận, là chúng em không nên hiểu lầm chị, sau này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.” Phong Thiệu Vũ ngồi xổm xuống nhìn Thịnh Hạ, đôi mắt đào hoa chan chứa nụ cười hiền hòa, dịu dàng dỗ dành, “Sáng giờ bận rộn lâu như vậy, chắc là đói rồi phải không? Đầu bếp đã cố ý làm những món chị thích, hay là chúng ta đi ăn cơm trước nhé?”
Hửm?
Khó khăn lắm mới trở về hiện thế, lại phải ăn cơm dinh dưỡng nhạt nhẽo mấy ngày liền trong bệnh viện, nghe anh nói vậy, Thịnh Hạ đâu còn tâm trí gây chuyện nữa?
Cơ thể cô bất giác ngồi thẳng lên, mắt đen sáng rực: “Vậy chúng ta còn không mau đi?”
Đầu bếp Michelin, bữa tiệc thịnh soạn, huhu cô tới đây!
Nhìn vẻ mặt tích cực của cô, Phong Thiệu Vũ không khỏi bật cười, luôn cảm thấy chị dâu hai thật sự khi tiếp xúc, không giống với hình bóng u sầu hư ảo qua điện thoại ngày trước, nhưng cũng thật sự khiến lòng anh nhẹ nhõm đi không ít.
Anh ra hiệu cho quản gia rồi cười tủm tỉm đứng dậy đẩy Thịnh Hạ ra cửa: “Được, chúng ta đi ngay đây.”
Nhưng khi quản gia định cho người đưa hai đứa trẻ đi ăn cơm thì lại bất ngờ bị Phong Húc Sâm từ chối. Cậu bé múa may khối gỗ, đôi mắt đen láy như quả nho đầy vẻ nghiêm túc: “Tường thành còn chưa xây xong, mẹ kế độc ác nói, lát nữa quái thú sẽ xông vào ăn thịt trẻ con, Sâm Sâm không muốn.”
“Đồ ngốc, mẹ ấy lừa em đấy.” Phong Húc Nhiễm trợn mắt, miệng nhỏ bất giác chu lên, “Hơn nữa em không thấy mẹ ấy đã chạy đi ăn cơm rồi sao? Chúng ta lại không biết phải xây tiếp thế nào.”
Tuy không cam lòng, nhưng Phong Húc Nhiễm không thể không thừa nhận, người đàn bà xấu xa đó đúng là rất giỏi về mặt này. Sau khi được cô sửa lại, lâu đài thật sự không còn lung lay nữa, “căn cứ” cũng rất rộng và đẹp.
Hơn nữa vừa rồi khi cô chỉ huy chúng… thật ra cũng không quá đáng ghét. Phong Húc Nhiễm miễn cưỡng nghĩ, vào khoảnh khắc xây xong tường thành, cô bé còn rất phấn khích.
Từ trước đến nay đều là cô bé và em trai cùng chơi, chưa từng có ai kiên nhẫn và nghiêm túc chơi cùng chúng như vậy… Dù cô bé cũng không vui vẻ gì cho cam, hừ!
Cô bé đang thầm rối rắm trong lòng thì cậu em trai lại ngây ngô ôm mô hình, nghiêng đầu nhìn cô: “Không chơi nữa à? Vậy kết cục của câu chuyện, họ có chạy thoát được không?”
Cô chị: “…”
Biết rõ câu chuyện đó là do người đàn bà xấu xa bịa ra để trêu chúng, nhưng bị em trai hỏi như vậy, cô bé vẫn không nhịn được mà suy nghĩ theo.
Phải rồi, vậy cuối cùng những người đó có chạy thoát được không?
Có không, có không?
Tác giả có lời muốn nói:
Cặp song sinh: Không biết được kết cục là không ngủ được đâu QAQ
Thịnh Hạ: Phụ nữ càng xinh đẹp càng hay nói dối, ôi, mình đúng là một người phụ nữ tội lỗi mà xinh đẹp.
Hệ thống: ?