Đường nét của Phong Yến và Phong Thiệu Vũ rõ ràng là tương tự nhau, nhưng so với vẻ hiền hòa của Phong Thiệu Vũ, Phong Yến với vai trò là anh cả lại có ngũ quan sắc sảo hơn, cả người toát ra một khí chất lạnh nhạt và kiêu ngạo.
Dù chỉ xuất hiện trên màn hình video, anh vẫn toát ra một cảm giác áp bức lạ thường.
Lúc này, đôi mắt đen láy của anh đang nhìn Thịnh Hạ, giọng nhàn nhạt gọi cô: “Thịnh Hạ.”
Phải công nhận, nhan sắc của mấy người đàn ông nhà họ Phong đúng là người sau cao hơn người trước. Ba người họ tụ lại một chỗ, dường như khiến cả căn phòng cũng sáng sủa lên không ít.
Chậc, đúng là một bữa tiệc thị giác.
Thịnh Hạ xoa xoa bên tai hơi tê dại, ho khẽ một tiếng rồi tựa vào lưng ghế xe lăn, yếu ớt chào hỏi: “Hi, chồng yêu, lâu rồi không gặp.”
Phong Thiệu Vũ: “…”
Phong Cảnh Húc: “…”
“Em nhớ anh lắm, tính ra thì chúng ta cứ như là chưa từng gặp mặt nhau vậy.” Giọng Thịnh Hạ chan chứa tình sâu nghĩa nặng, cô tủi thân làm nũng, “Đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ như in bóng lưng lạnh lùng đẹp trai của anh lúc rời đi trong đêm tân hôn của chúng ta…”
“Khụ khụ.” Phong Thiệu Vũ nghe không nổi nữa mà ho khan hai tiếng, ý tứ nhắc nhở rằng trong phòng vẫn còn người khác.
Phong Cảnh Húc thì sa sầm mặt mày, tay cầm điện thoại cũng run lên. Người đàn bà này, người đàn bà này quả thực không biết xấu hổ! Không thấy cậu và chú út vẫn còn ở đây sao, vậy mà lại có thể làm nũng trước mặt mọi người như thế!
Thật sự nghĩ rằng Phong Yến sẽ mắc bẫy này sao?
Giọng Thịnh Hạ chợt thay đổi, hàng mi dài khẽ run, đôi mắt đen xinh đẹp ánh lên nét đáng thương: “Cho nên em còn tưởng chồng thật sự không còn nữa, không ngờ anh vẫn còn sống, huhu, em thật sự cảm động quá đi.”
Phong Yến, người vẫn còn sống: “…”
Anh hiển nhiên cũng nhớ lại câu nói mình đã ném cho Thịnh Hạ lúc trước, mặt không cảm xúc mà xoa xoa thái dương.
Vậy ra trong mắt cô, anh đã là người chết rồi phải không?
Hệ thống: 【…?】
【Không phải, ký chủ, sao ngài có thể…】
“Chẳng phải cậu chỉ đạo thế sao? Gặp mặt là phải khóc lóc kể lể với chồng, oán giận sự lạnh nhạt của anh ta, làm anh ta càng thêm chán ghét tôi.” Thịnh Hạ bề ngoài vẫn giả vờ vô tội đáng thương, trong lòng thì hớn hở kể công, “Tôi biểu hiện thế nào, có phải rất hợp với hình tượng nhân vật không?”
Là thế này sao?
Hệ thống luôn cảm thấy có gì đó không đúng: 【Nhưng mà…】
Không đợi hệ thống tìm hiểu kỹ, Phong Yến đã chậm rãi mở lời: “Nghe nói hai người bị tai nạn xe, không sao chứ?”
Phong Cảnh Húc cười khẩy một tiếng.
Thịnh Hạ chớp đôi mắt xinh đẹp, đuôi mắt khẽ nhướng lên đầy quyến rũ: “Không có chuyện gì đâu, chẳng phải chúng tôi vẫn còn sống sờ sờ nói chuyện với anh đây sao?”
“Cùng lắm thì con trai của anh sắp thành người thực vật, còn vợ của anh thì không bao giờ đứng dậy được nữa thôi, chắc chắn không quan trọng bằng công việc của chồng rồi. Nhưng không sao, Thiệu Vũ sẽ chăm sóc chúng tôi thật tốt, cho nên chồng cứ yên tâm ở bên ngoài, không cần vội về đâu.”
Cô tự cho là mình rất hiểu chuyện và chu đáo, còn vỗ vỗ tay Phong Thiệu Vũ đang đặt trên tay vịn phía sau, giọng dịu dàng: “Phải không, Thiệu Vũ?”
Phong Thiệu Vũ: “…?”
Đối diện với ánh mắt nặng trĩu của cả anh trai và cháu trai, anh cảm thấy khá áp lực, nụ cười cũng trở nên gượng gạo: “Phải, phải không?”
Thì ra chị dâu ở trước mặt anh hai lại là thế này sao? Rõ ràng lúc trước gọi điện cho anh, hình như không phải nói như vậy.
Nghĩ đến những lời kể lể ai oán của cô ngày trước, Phong Thiệu Vũ bất giác rùng mình, không khỏi căng thẳng.
Đôi mắt sâu thẳm của Phong Yến vẫn luôn nhìn Thịnh Hạ, không biết đang suy nghĩ gì. Im lặng vài giây, anh khẽ xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón tay, giọng không rõ cảm xúc: “Hạ Hạ dường như có chút không giống trước đây.”
Rõ ràng đều là đang oán giận anh không về nhà, nhưng giọng điệu lại mang theo sự mỉa mai ngấm ngầm. Cảm xúc trong mắt dường như cũng đã thay đổi, không còn u oán sầu muộn mà ánh lên vẻ tinh ranh sáng ngời, như thể cả con người bỗng sống động hẳn lên, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Dù có giả vờ yếu đuối đến đâu cũng không che giấu được vẻ thong dong, lanh lợi từ trong xương tủy.
“Vậy sao? Là trở nên yêu chồng hơn à?” Dường như hoàn toàn không cảm nhận được sự uy hiếp của anh, Thịnh Hạ ngẩng mặt nói lời ngon tiếng ngọt, ánh mắt lướt qua người nào đó như có như không, “Cũng có thể là do tai nạn xe làm tổn thương não bộ, cho nên mới nóng lòng muốn có được sự quan tâm của chồng thôi.”
Cảm thấy câu này có vẻ quen quen, Phong Cảnh Húc khựng lại, biết Thịnh Hạ cố tình nói cho mình nghe, cậu không khỏi siết chặt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi lườm cô một cái: Cô đừng có quá đáng!
“Thì ra là vậy, là do anh quan tâm Hạ Hạ quá ít, anh xin lỗi.” Giọng Phong Yến dường như dịu đi một chút, nhưng đôi mắt lại càng sâu hơn, “Nhưng anh cũng hy vọng sau này Hạ Hạ có thể chung sống hòa thuận với Tiểu Húc, được không?”
Xem ra người chồng này của cô vẫn rất quan tâm cậu con trai ngoan nhỉ, đây là sau khi biết nguyên nhân vụ tai nạn, cố tình đến để cảnh cáo cô sao?
Thịnh Hạ chớp mắt ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng thầm tính toán.
Sắc mặt Phong Cảnh Húc hơi mất tự nhiên, bực bội hừ lạnh một tiếng.
Hệ thống nãy giờ không lên tiếng được cuối cùng cũng không nhịn được nói: 【Đó là đương nhiên, tuy Phong Yến và Phong Cảnh Húc không có quan hệ huyết thống nhưng vẫn rất quan tâm cậu ấy. Cho nên nếu ký chủ muốn thay đổi kết cục thì tốt nhất đừng nên chọc giận Phong Yến quá mức.】
... Ví dụ như cái kiểu mỉa mai như thể chỉ mong mình góa bụa sớm, hoàn toàn không phải là chuyện mà nguyên chủ sẽ làm!
Thịnh Hạ làm như không nghe thấy.
Yên tâm đi, thế gian này rồi sẽ như Hệ Thống mong muốn, cho nên nhiệm vụ này của cô chẳng phải là hoàn thành rất tốt sao?
Hệ thống: 【…】 Không, tôi không yên tâm chút nào.
“Thấy hai người đều không sao, tôi cũng yên tâm rồi.” Phong Yến nhàn nhạt gật đầu, rồi nhìn sang Phong Thiệu Vũ, “Thiệu Vũ, vậy khoảng thời gian này phiền cậu chăm sóc Hạ Hạ và Tiểu Húc.”
Thật sự phải chăm sóc à?
Phong Thiệu Vũ ngập ngừng chỉ vào mình, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Phong Yến làm như không thấy vẻ mặt nháy mắt ra hiệu đầy lo lắng của cậu, trầm giọng nói: “Khoảng thời gian này anh khá bận, tạm thời không về kịp. Em là chú của Tiểu Húc, hãy để ý đến họ nhiều hơn.”
Rõ ràng là anh không quản được vợ mình, lại không yên tâm cô ấy gây chuyện ở nhà, tại sao cứ phải lôi người vô tội vào cuộc?
Phong Thiệu Vũ không nhịn được mà liếc xéo anh trai mình một cái đầy bất lực.
Trong bầu không khí kỳ quái này, chỉ có Thịnh Hạ hoàn toàn không bị ảnh hưởng mà vui vẻ gật đầu: “Vâng vâng, chồng cứ yên tâm, anh không có ở đây, em sẽ chăm sóc thật tốt cho các con và các em của chúng ta.”
Phong Yến im lặng một thoáng, dường như bật cười: “Được, vậy vất vả cho Hạ Hạ rồi.”
Sau khi cuộc gọi kết thúc, trong phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh. Vài giây sau, Phong Cảnh Húc mới không nhịn được mà “ọe” một tiếng: “Thịnh Hạ, cô cũng giả tạo quá rồi đấy, tôi thật sự muốn nôn ra!”
... Chuyện này còn ghê tởm hơn cả việc cô dùng giọng điệu cưng chiều tự xưng “mẹ” nữa!
Thịnh Hạ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, chỉ ngẩng mặt nhìn cậu ta rồi khe khẽ thở dài: “Chú Triệu còn không mau xem Tiểu Húc? Cậu ấy chắc chắn là bị di chứng chấn động não rồi, xem kìa, cậu ấy đang buồn nôn đấy. Ôi, đứa nhỏ này cũng thật là, vì muốn tỏ ra kiên cường trước mặt ba, sao mà khó chịu cũng không chịu nói ra vậy?”
Mặt Phong Cảnh Húc tức thì méo xệch, cậu nắm chặt tay, gắt lên: “Tôi rõ ràng là bị cô làm cho ghê tởm, Thịnh Hạ, cô đừng có giả ngu!”
“Ừ ừ, con nói lời lúc tức giận thôi, mẹ không giận.”
Phong Cảnh Húc: “…” A a a, tôi sẽ giết cô ta!
Phong Thiệu Vũ nhìn cảnh gà bay chó sủa náo nhiệt trong phòng bệnh, thái dương giật thon thót, đột nhiên có một linh cảm chẳng lành. Anh nuốt nước bọt, ghé sát vào quản gia, nhỏ giọng dò hỏi: “Chú Triệu, trước đây họ… vẫn như vậy sao?”
“Đương nhiên là không phải, trước đây phu nhân và cậu chủ Cảnh Húc gần như không nói chuyện với nhau. Bây giờ sau khi cùng nhau trải qua hoạn nạn, rõ ràng đã thân thiết hơn nhiều rồi.” Quản gia không biết lấy từ đâu ra một chiếc khăn tay, qua loa lau mắt, “Ôi, thật là cảm động.”
Ông nói với giọng vui mừng: “Tin rằng sau khi tam thiếu gia trở về, chắc chắn cũng sẽ cảm nhận được tâm trạng của tôi, thật tốt quá.”
Phong Thiệu Vũ: “…”
Tâm trạng gì chứ, tâm trạng bị kích động đến suy sụp à?
Vậy ra chú Triệu đã buông xuôi đến mức đánh không lại liền gia nhập rồi phải không?
…
Rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Rõ ràng trước khi đến, anh đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ, chỉ cần chịu đựng chị dâu khóc lóc kể lể, an ủi cậu cháu trai đang ở tuổi dậy thì nóng nảy, là có thể hoàn thành nhiệm vụ thăm hỏi rồi về nhà. Sao lại bị anh hai vài ba câu đã gài bẫy rồi?
Ngày xuất viện, dù tam thiếu gia nhà họ Phong có thở ngắn than dài thế nào, cuối cùng vẫn phải đến đón hai người về nhà.
“Thiệu Vũ hối hận vì đã đồng ý lời nhờ vả của chồng chị sao?”
Nóng lòng muốn trở về nhà họ Phong để tận hưởng cuộc sống giàu sang, Thịnh Hạ vừa ngồi vào chiếc xe lăn màu hồng đặt làm riêng đã thấy cậu em chồng nhà mình vẫn còn chìm trong đau khổ. Mang lòng thương hại cho kẻ xui xẻo này, cô ngẩng đầu khe khẽ hỏi: “Chẳng lẽ là chê chúng tôi phiền phức, không muốn chăm sóc chúng tôi?”
Phong Thiệu Vũ theo bản năng cúi đầu, từ góc độ này nhìn xuống, cằm Thịnh Hạ nhọn, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, ngồi lọt thỏm trong xe lăn trông càng khiến người ta lo lắng.
Dù vẫn còn hơi sợ hãi những hành vi thần kinh trước đây của chị dâu, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của cô, anh lại không nhớ đời mà mềm lòng.
Anh nở một nụ cười trấn an, đôi mắt đào hoa chứa đựng ý cười luôn có vẻ dịu dàng mà phóng đãng: “Sao có thể chứ? Anh hai không có ở nhà, đương nhiên là em phải chăm sóc hai người rồi.”
Phong Cảnh Húc vừa ngẩng đầu lên đã thấy cảnh hai người đối diện nhau, cậu càng cảm thấy kỳ lạ, bất giác cất giọng gắt gỏng gọi Thịnh Hạ: “Này! Lên xe, hai người còn nhìn cái gì nữa?”
【Ký chủ, sau khi về nhà họ Phong, ngài nhất định phải cẩn thận. Vì vụ tai nạn xe bất ngờ đó, hành vi của nguyên chủ đã khiến Phong Yến chú ý. Lần này Phong Thiệu Vũ về nhà, có lẽ là để giám sát ngài, mà Phong Cảnh Húc cũng muốn về nhà dưỡng thương.】
Hệ thống phân tích một cách lý trí: 【Trong cốt truyện, hành vi của “Thịnh Hạ” phải đến cuối cùng mới bị vạch trần. Vì vậy trong khoảng thời gian này, khi ngài bắt nạt, ngược đãi Phong Thiều Uẩn và bọn trẻ, nhất định phải chú ý không để họ phát hiện.】
“Ừ ừ, được thôi.”
Trong đầu Thịnh Hạ toàn là sắp được trải nghiệm cuộc sống giàu sang, cô hoàn toàn xem lời nó nói như gió thoảng bên tai.
Hệ thống cũng dần quen với sự không đáng tin của ký chủ, vì vậy chỉ khựng lại một chút rồi ý tứ khuyên nhủ: 【Nếu hành vi của ký chủ bị phát hiện, sẽ bị trừng phạt tùy theo mức độ phá vỡ cốt truyện, ngài… cố gắng kiềm chế một chút.】
... Ít nhất là những hành vi trực tiếp khiêu khích đại BOSS như lần trước, tốt nhất đừng có tái diễn!
“Ừ ừ, được thôi.”
Hệ thống: 【…】
…
Vừa bước vào dinh thự nhà họ Phong, Thịnh Hạ không khỏi thầm kinh ngạc.
Nơi này không bằng nói là biệt thự, chi bằng gọi là trang viên.
Kiến trúc xa hoa mang phong cách hiện đại lấp lánh dưới ánh mặt trời, hồ bơi bên ngoài gợn sóng lấp loáng, khu vườn tráng lệ nhìn mãi không thấy điểm cuối, khắp nơi trồng những loại cây quý hiếm. Đâu đâu cũng thấy người hầu đi lại bận rộn, và khi thấy xe của họ tiến vào, họ lập tức dừng công việc đang làm, cung kính cúi đầu chào.
Hoàn toàn là một trời một vực so với cảnh hoang tàn, tuyệt vọng ở thời mạt thế.
Bây giờ, không còn nguy hiểm đến tính mạng, không cần phải vật lộn để sinh tồn nữa. Cả một vùng này đều là địa bàn của cô, những người này đều là người chuyên chăm sóc cô, còn có chuyện gì tốt đẹp hơn thế nữa không?
Không có!
Đây quả thực là cuộc sống trong mơ!
Thịnh Hạ trong lòng vô cùng khoan khoái, mặt lộ vẻ khao khát.
Hệ thống nhân cơ hội dụ dỗ: 【Đúng vậy, chỉ cần ký chủ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, rồi thay đổi một chút kết cục, đến lúc đó tất cả những thứ này sẽ thuộc về ngài! Nhưng nếu xảy ra sai sót, đánh mất những thứ này ngài không đau lòng sao?】
Đau lòng, đương nhiên đau lòng.
Tưởng tượng đến cảnh chục tỷ tiền mặt không cánh mà bay, Thịnh Hạ bất giác rùng mình, thành thật trả lời.
Nhưng ngay khi hệ thống vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì lại thấy cô khó hiểu chớp chớp mắt, giọng điệu vô tội hết mức có thể: “Thế chẳng phải là tôi đã hoàn thành rất tốt sao? Hệ Thống, cậu có được một ký chủ phối hợp như vậy, không nên cảm thấy vinh hạnh à?”
【… Ha ha.】
Hệ thống bị nghẹn đến suýt nữa thì loạn chương trình, ngài cũng nên có chút tự biết mình đi!
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Cảnh Húc: Cứ cảm thấy ba mình đang bị cắm sừng.