Hồ Mị Tử nhàn nhạt nhìn chăm chú vào Tô Hàn, sau đó lại nhìn Quân Quân một chút.
Thấy nó thần sắc tái nhợt, khí tức trở nên mười phần yếu ớt, liền cười nói:
"Nàng bản nguyên hao tổn nghiêm trọng, cho dù có nuốt sinh sinh không chết đan cũng vô dụng.
Nhưng ta có cách để nó sống thêm một thời gian, chỉ cần ngươi đem Nhiếp Hồn Linh giao ra." "Có thể sống bao lâu, chuyện này phải tùy duyên, không thể cưỡng cầu được." Tô Hàn khe khẽ thở dài.
Quân Quân nhếch miệng cười, giọng nói có phần suy yếu: "Hồ Mị Tử, nếu sắp đến Thanh Hoa Sơn rồi, ngươi vội cái gì?" "Ta sợ ngươi không trụ được đến đó." Hồ Mị Tử hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý.
"Xoẹt......" Quân Quân cười khẩy một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, gục cằm lên vai Tô Hàn, không nói nữa.
Con tiểu hồ ly lông lá xơ xác xấu xí trong ngực nó trên đường đi cũng không dám hó hé tiếng nào, chỉ thỉnh thoảng đảo mắt nhìn trộm Hồ Mị Tử một cái, sâu trong đáy mắt ẩn chứa một nỗi sợ hãi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play