"Sư muội, Tô Hàn mặc dù đã làm chuyện làm nhục sư môn, nhưng không liên quan đến Tô Quốc, cho nên hành động lần này của Chu Phong Chủ cũng không có sai lầm gì lớn." Phương Hồng mỉm cười nói: "Cho dù không có Trần Tố sư muội đến tọa trấn, tông phái hành sự quang minh lỗi lạc cũng sẽ không vì vậy mà giận cá chém thớt Tô Quốc.
Trần Tố sư muội trấn nhiếp là những tán tu võ giả lai lịch không rõ, hoặc là những kẻ mục đích không rõ, lòng mang ý đồ xấu." "Lời tuy nói là vậy, nhưng Tô Hàn tên này cũng thật sự là quá đáng." Mạc Hiểu Lan không cam lòng nói.
Trần Tố làm thế nào tiến giai Niết Bàn, trong lòng nàng biết rõ.
Một tên gia hỏa chỉ có tam phẩm hỏa chủng, vậy mà lại đi đầu phá vỡ Niết Bàn thần môn, đạt tới Niết Bàn cảnh, vị thuốc dẫn quan trọng nhất của Niết Bàn Đan mà nàng nuốt – Niết Bàn hoa, chính là đến từ Tô Hàn!
Nếu không phải Tô Hàn ngáng chân, đóa Niết Bàn hoa đó đáng lẽ thuộc về nàng, khiến cho nàng đến nay vẫn không thể đột phá tiến vào cảnh giới Niết Bàn, Mạc Hiểu Lan vì vậy mà trong lòng căm hận cả Trần Tố lẫn Tô Hàn!
Tô Hàn nhìn Mạc Hiểu Lan một chút, trong lòng cảm thán, quả nhiên chỉ hạng đàn bà và tiểu nhân là khó dạy, chỉ vì một đóa Niết Bàn hoa mà cứ mãi ghi nhớ mối thù này.
Bây giờ còn quay sang trách cứ Chu Thao, trách cứ Trần Tố.
"Lần này nếu có cơ hội, phải khiến nữ nhân này câm miệng vĩnh viễn." Khóe miệng Tô Hàn hơi nhếch lên.
"Ngươi nhìn ta làm gì?" Mạc Hiểu Lan đột nhiên quát lớn với Tô Hàn, trong mắt lóe lên vẻ xem thường, đồng thời còn dâng lên một tia kiêu ngạo.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play