Chương 18: Ai là ngư ông?

Vốn dĩ giữa Hắc Ưng và Ngân Lang, căn bản là khó phân cao thấp, nhưng lần này một con Hắc Ưng khác gia nhập chiến đấu, chiến cuộc trong nháy mắt xoay chuyển.

Chưa đến nửa canh giờ, Ngân Lang liền toàn thân bị thương, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Hai con Hắc Ưng thấy vậy, lập tức lượn vòng xuống, chuẩn bị cho Ngân Lang một đòn chí mạng!

"Vốn cho rằng có thể làm ngư ông một lần, không ngờ tới Hắc Ưng lại thắng." Tô Hàn thầm thở dài trong lòng.

Ngân Lang rơi vào tình thế chắc chắn phải chết, chờ sau khi nó chết, thứ mà Ngân Lang bảo vệ tất nhiên sẽ rơi vào tay Hắc Ưng.

Dù Tô Hàn có thủ đoạn mạnh hơn, lúc này cũng không có cách nào cướp được thức ăn từ miệng hai con man yêu tam giai.

Nhưng đúng lúc này, một vệt kim quang lóe lên.

Hai con Hắc Ưng đang không ai cản nổi lập tức bị chém đứt cánh, "phịch" một tiếng rơi xuống bên cạnh Ngân Lang.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, con ngươi Tô Hàn hóa thành một khe hở dựng thẳng, sau lưng dâng lên từng cơn ớn lạnh, mồ hôi lạnh đã thấm ướt y phục.

Chỉ thấy một nữ tử đứng lơ lửng trên không, tay cầm trường kiếm màu vàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Hắc Ưng và Ngân Lang.

"Lăng không mà đứng, đây là thủ đoạn của Nguyên Đan cảnh trong truyền thuyết!" Tô Hàn cảm thấy rúng động.

"Ngươi ở đây nhìn hơn mười ngày, cũng nên đi ra rồi." Nữ tử thản nhiên nói.

Ánh mắt của nàng, vừa vặn rơi vào chỗ ẩn thân của Tô Hàn.

Thân thể Tô Hàn hơi cứng đờ, mấy hơi thở sau, hắn từ sau gốc cây đi ra, chắp tay nói với nữ tử: "Vãn bối Tô Hàn, xin ra mắt tiền bối!" "Tên của ngươi, ta không hứng thú biết, đến đây đi." Nữ tử thản nhiên nói.

Tô Hàn trầm ngâm mấy hơi, thân hình lướt qua sơn cốc, không bao lâu sau liền xuất hiện trên vách đá nơi Ngân Lang cùng hai con Hắc Ưng đang tê liệt ngã xuống.

Nữ tử cũng từ trên không rơi xuống, lẳng lặng đứng trước mặt Tô Hàn.

Hai con Hắc Ưng trên mặt đất kia vẫn chưa chết hẳn, ánh mắt xanh u tối của Ngân Lang gắt gao nhìn chằm chằm Tô Hàn, hiển nhiên là không ngờ tới, ngoài nữ tử kia, còn có một người Nhân tộc trốn ở trong tối.

Có điều thương thế của nó cực nặng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nó chỉ có thể nằm đây chờ chết.

"Tiền bối gọi vãn bối đến đây, không biết có gì căn dặn?" Tô Hàn không kiêu ngạo không tự ti chắp tay nói.

Đối phương là Nguyên Đan cảnh, hắn đánh cũng không lại, chạy cũng không thoát, chỉ hy vọng nữ tử này không có ác ý, nếu không hôm nay khó thoát kiếp nạn.

"Con Khiếu Nguyệt Lang này canh giữ một gốc linh thảo tên là "Đô Âm Đăng", hôm nay chính là lúc nó chín muồi, nhưng ta là nữ tử, không thể đến gần, nếu không sẽ làm "Đô Âm Đăng" mất hết hiệu quả." Nữ tử thản nhiên nói.

Trong mắt Tô Hàn lóe lên một tia kinh ngạc.

Thảo nào hôm nay Hắc Ưng lại dẫn bạn đời của nó cùng đến tấn công Ngân Lang, hóa ra hôm nay chính là lúc linh thảo chín muồi.

Nhưng mà......

Nữ tử không thể đến gần?

Trên đời này còn có loại linh thảo kỳ thị nữ giới như vậy sao?

"Ý của tiền bối là, để vãn bối giúp người mang linh thảo tới?" Tô Hàn hỏi.

"Không sai." Nữ tử trên dưới đánh giá Tô Hàn một chút, "Thiên phú của ngươi cũng không tệ, tuổi còn nhỏ đã là Thai Tức ngũ trọng.

Nếu ngươi có thể mang Đô Âm Đăng tới, ta có thể cho ngươi ba viên Bạo Khí Đan tứ phẩm, loại đan này đối với võ giả Thai Tức có hiệu quả cực tốt." "Không hổ là võ giả Nguyên Đan cảnh, Bạo Khí Đan tứ phẩm một lần đưa chính là ba viên, xem ra nhiệm vụ lần này không đơn giản như tưởng tượng." Tô Hàn thầm nghĩ, trong lòng nghi ngờ ngày càng sâu.

Ngày đi săn ba năm một lần của Tô Quốc, phần thưởng cũng chỉ là một viên Bạo Khí Đan tứ phẩm, mà đối phương lại cho những ba viên, mục đích chỉ là để hắn giúp lấy một gốc linh thảo.

Nếu trong đó không có nguy hiểm, Tô Hàn tuyệt đối không tin.

"Tiền bối, nếu như ta không đồng ý, có phải sẽ chết ở đây không?" Tô Hàn cười cười.

"Ngươi nói xem?" Nữ tử khẽ nhíu mày.

"Ta biết rồi, xin tiền bối dẫn đường." Tô Hàn gật gật đầu.

Nữ tử thấy vậy, thân hình khẽ động, liền tóm lấy vai Tô Hàn, sau đó lăng không bước mấy bước.

Khi Tô Hàn rơi xuống đất lần nữa thì đã ở trước một sơn động.

"Đô Âm Đăng ở bên trong." Nữ tử nói.

Tô Hàn nhìn lướt qua bên trong sơn động, sau đó chậm rãi đi vào.

Vào sơn động, nụ cười trên mặt Tô Hàn liền biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là vẻ mặt lạnh như băng.

"Nếu không phải thực lực không đủ, sao lại bị một nữ nhân ép buộc thế này!" Tô Hàn nắm chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập sát khí.

Mấy hơi thở sau, hắn buông lỏng nắm đấm, tâm trạng dần bình tĩnh lại.

Bây giờ việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể cẩn thận từng chút một để bảo toàn tính mạng.

Sở hữu Chí Tôn Hỏa Chủng cửu phẩm, Nguyên Đan cảnh sớm đã không còn là cảnh giới xa vời nữa.

Hắn tin rằng không bao lâu nữa, cường giả có thực lực như nữ tử bên ngoài kia cũng sẽ phải cúi đầu thần phục hắn!

Sơn động cũng không lớn lắm, Tô Hàn rất nhanh liền nhìn thấy một gốc linh thảo kỳ lạ.

Cây linh thảo này toàn thân đen kịt, phía trên mọc từng quả nhỏ màu đỏ thẫm.

"Đây chính là Đô Âm Đăng sao? Nhìn y hệt như vô số lồng đèn đỏ treo trong Minh Giới vậy..." Tô Hàn từng bước một tiến lại gần linh thảo.

Ngay khi hắn chỉ còn cách linh thảo hơn một thước, đột nhiên, một luồng khói đen từ bên trong linh thảo bốc lên!

Tô Hàn đã vô cùng cẩn thận, thân hình nhanh chóng lùi lại, nhưng vẫn bị khói đen dính vào da!

"Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, đây là ba viên Bạo Khí Đan." Giọng nói của nữ tử đột nhiên vang lên sau lưng Tô Hàn.

Tô Hàn quay người nhìn về phía nữ tử.

Chỉ thấy vẻ mặt nữ tử có chút phức tạp, lấy ra một bình sứ đưa cho Tô Hàn.

Tô Hàn không nhận bình sứ mà trầm giọng nói: "Luồng khói đen vừa rồi là gì? Ta đã dính phải một chút." "Đô Âm Đăng thiên tính cực dâm, ngươi dính phải khói đen của nó, nhất định phải tìm nữ tử hành sự, nếu không sẽ máu huyết cháy khô mà chết." Nữ tử thản nhiên nói.

Khi nàng đang nói, Tô Hàn đã cảm giác được máu tươi trong người đang sôi trào, hai mắt cũng dần phủ một tầng sương máu.

"Nơi hoang sơn hẻo lánh này, ta biết đi đâu tìm nữ tử hành sự?" Giọng Tô Hàn lạnh dần.

Hắn không rõ hiệu quả của khói đen rốt cuộc mạnh đến mức nào, nhưng nếu ngay cả tồn tại Nguyên Đan cảnh cũng nói sẽ máu huyết cháy khô mà chết, hẳn là không giả.

Nữ nhân này quả nhiên lấy hắn làm mồi nhử, đối với sự sống chết của hắn, căn bản không hề để tâm!

"Bên ngoài có một con quỷ ưng, là con mái." Nữ tử trầm ngâm mấy hơi rồi nói.

Nói xong, nàng không để ý đến Tô Hàn nữa, trực tiếp ném bình sứ xuống đất rồi đi về phía Đô Âm Đăng kia.

"Nữ nhân này!" Tô Hàn kìm nén lửa giận trong lòng, lập tức ngồi xếp bằng xuống, xem thử có thể dùng Lôi Đình chân khí để áp chế luồng khí tức xao động trong cơ thể kia không.

"Có nó làm thuốc dẫn, viên đan dược kia chắc chắn có thể luyện thành, đủ để cho ta đột phá bình cảnh, đạt tới Nguyên Đan cảnh thất trọng!" Nữ tử đi đến trước Đô Âm Đăng, ánh mắt dần trở nên nóng rực.

Ngay sau đó, nàng cúi người xuống, định nhổ Đô Âm Đăng ra, kết quả bên trong Đô Âm Đăng lại phun ra một luồng khói đen.

Nữ tử không kịp né tránh, không chỉ toàn thân bị khói đen bao phủ mà còn hít phải rất nhiều!

"Sao lại thế này?" Nữ tử đột ngột đứng thẳng người dậy, lùi lại mấy bước liên tiếp, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.

"Đô Âm Đăng chỉ phun ra một luồng khói đen thôi chứ, tại sao nó lại...

Chẳng lẽ đây là hai gốc Đô Âm Đăng mọc cùng một chỗ?" Sắc mặt nữ tử trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.

Tô Hàn vốn đang định dùng chân khí để chống lại thứ dược lực kỳ lạ trong cơ thể, sau khi nhìn thấy cảnh này, không nhịn được cười phá lên:

"Đúng là gậy ông đập lưng ông, bên ngoài có con quỷ ưng là con trống, nếu nó chưa chết, có lẽ có thể cứu ngươi một mạng!" Nữ tử này đã để hắn làm mồi nhử, chứng tỏ ngay cả tồn tại Nguyên Đan cảnh cũng không thể tránh được sự xâm nhập của khói đen.

Nữ tử quay người nhìn về phía Tô Hàn, trong mắt ánh lên lửa giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play