Thanh Long học cung?
Đám người ngẩn cả người.
"Thanh Châu Thanh Long học cung?" Trong mắt Nhiếp Cảnh Lâm lóe lên một tia ngạc nhiên.
"Chính là vậy." Tô Hàn cười gật đầu.
"Thiên Đế tháp chỉ có võ giả Thánh Địa chúng ta mới có tư cách tiến vào, ngươi là đệ tử Thanh Long học cung, làm thế nào vào được Thiên Đế tháp?" Sắc mặt Nhiếp Cảnh Lâm trở nên nghiêm nghị hơn mấy phần.
"Đây là bí mật cá nhân của ta, không tiện nói cho ngươi biết." Tô Hàn cười nhạt nói.
Sắc mặt đám người càng thêm cổ quái, một võ giả không thuộc Lục Đại Thánh Địa đột nhiên xuất hiện ở Thiên Đế tháp, lại còn tự tin đường hoàng nói cho bọn họ đó là bí mật cá nhân?
"Chuyện này có chút nghiêm trọng, sau khi rời khỏi đây nhất định phải báo cáo ngay cho cao tầng Thánh Địa." Nghệ Tuyết Linh thầm nghĩ trong lòng.
Thiên Đế tháp vẫn luôn là cấm địa riêng của võ giả Thánh Địa, một năm bên trong tháp bằng một ngày bên ngoài, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để khoảng cách giữa Thánh Địa và các tông phái bình thường ngày càng lớn!
Nhiếp Cảnh Lâm: "Thích Thiên Long......" "Ta đã nói, ta tên là Hứa Càn Khôn." Tô Hàn sửa lại.
"Hóa ra tên hắn nói cho chúng ta lúc trước chỉ là tên giả." Ba người Tống Hoài liếc mắt nhìn nhau.
"Ta mặc kệ ngươi là Thích Thiên Long hay Hứa Càn Khôn, ngươi có lẽ không biết việc ngươi xuất hiện ở đây hôm nay sẽ mang đến phiền phức lớn thế nào cho Thanh Long học cung.
Tứ Đại học cung tuy mạnh, nhưng trong mắt Thánh Địa cũng chẳng qua là gà đất chó sành!" Nhiếp Cảnh Lâm lạnh lùng nói.
"Ngươi đang uy hiếp ta?" Tô Hàn cười lạnh một tiếng: "Ta, Hứa Càn Khôn, đi không đổi danh, ngồi không đổi họ.
Có chuyện gì cứ nhắm vào một mình ta, uy hiếp tông phái sau lưng ta thì có gì đáng gọi là anh hùng hảo hán? Chẳng lẽ võ giả Thánh Địa các ngươi đều có cùng một loại đức hạnh như ngươi sao?" "Hứa, Hứa huynh, ngươi hiểu lầm rồi.
Nhiếp Cảnh Lâm xuất thân từ U Minh Thánh Địa, làm việc vốn tàn nhẫn, còn các Thánh Địa khác đều quang minh lỗi lạc, rất thẳng thắn." Hồ Dương mở miệng nói.
"Im miệng." Nhiếp Cảnh Lâm quát lạnh một tiếng với Hồ Dương, sau đó nhìn về phía Tô Hàn: "Ngươi nếu muốn ai làm nấy chịu, ta cho ngươi cơ hội này.
Đợi đến lúc thích hợp, ngươi theo ta về U Minh Thánh Địa, ta muốn biết ngươi đã vào Thiên Đế tháp bằng cách nào!" "Tốt." Tô Hàn gật đầu rất dứt khoát.
Đám người ngạc nhiên.
Dường như họ không ngờ Tô Hàn lại dứt khoát như vậy, ngay cả Nhiếp Cảnh Lâm cũng có chút nghi ngờ.
"Nếu đã vậy, Hứa huynh mời qua một bên nghỉ ngơi, chúng ta muốn giết con Địa Linh này." Ánh mắt Nhiếp Cảnh Lâm nhìn vào Đại Kim Cương, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
"Rống!" Đại Kim Cương đứng thẳng người dậy, gầm lên một tiếng với Nhiếp Cảnh Lâm.
Nếu không phải nó bị Địa Linh Vương đánh trọng thương, sao có thể bị đám kiến cỏ trước mắt này dồn đến tình cảnh này!
Nếu là lúc toàn thịnh, nó có thể dễ dàng áp đảo Nhiếp Cảnh Lâm và Nghệ Tuyết Linh!
"Ngươi ngồi xuống chữa thương, chuyện khác cứ giao cho ta." Tô Hàn đứng dậy, vỗ nhẹ Đại Kim Cương.
Đại Kim Cương khựng lại, liếc nhìn Tô Hàn, rồi lại nhìn đám người Nhiếp Cảnh Lâm, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nó ngồi xuống.
"Nó vậy mà nghe hiểu được tiếng người?" "Con Địa Linh này không đơn giản đâu, quả nhiên có tư chất thành Vương!" "Đợi chút, nó không phải là con Địa Linh mà chúng ta nhìn thấy ở bờ sông sao?" Vu Mã Cơ đột nhiên thốt lên.
Tống Hoài và Tào Sư Tả liếc nhìn nhau, trong lòng đã hiểu rõ, ngày đó Tô Hàn và con Địa Linh này chỉ đang diễn kịch.
Khó trách lúc đó Địa Linh không ra tay tấn công Tô Hàn, mà phải sau khi Vu Mã Cơ lên tiếng chất vấn, hai bên mới đánh nhau.
"Ngươi và con Địa Linh này có quan hệ gì?" Nghệ Tuyết Linh khẽ chau mày.
"Nó có tên, ta đặt cho nó là Đại Kim Cương." Tô Hàn cười nói.
"Ta đang hỏi ngươi, ngươi và con Địa Linh này có quan hệ gì." Giọng Nghệ Tuyết Linh lạnh đi mấy phần.
"Liên quan gì đến ngươi?" Tô Hàn nhướng mày: "Hôm nay ta bảo vệ nó.
Các ngươi nếu rảnh rỗi không có gì làm thì đi đánh mấy con Địa Linh khác, hoặc đi khiêu chiến Địa Linh Vương đi, đừng có lảng vảng ở đây nữa.
Lúc trước ta bế quan ở đây, các ngươi đột nhiên xông vào, còn biến nơi này thành đống đổ nát, thiếu chút nữa làm ta tẩu hỏa nhập ma.
Món nợ này, ta còn chưa tính sổ với các ngươi, các ngươi còn muốn tính toán cái gì nữa?" "Thô tục!" Nghệ Tuyết Linh nhìn Tô Hàn với ánh mắt khinh bỉ: "Thanh Long học cung nổi tiếng khắp Cửu Châu, tuy không bằng Lục Đại Thánh Địa chúng ta, nhưng cũng là nơi có nhiều nhân tài kiệt xuất, vậy mà lại đào tạo ra hạng người thô tục như ngươi.
Trưởng bối của ngươi không dạy ngươi cách đối mặt với võ giả Thánh Địa chúng ta sao?" "Không cần nói nhảm với hắn, hắn nếu muốn bảo vệ con Địa Linh này, thì ta đánh chết hắn trước." Nhiếp Cảnh Lâm cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi về phía Tô Hàn.
"Đừng giết hắn, phải bắt sống, bề trên cần biết hắn vào Thiên Đế tháp bằng cách nào." Nghệ Tuyết Linh nói.
"Bắt sống?" Nhiếp Cảnh Lâm khẽ chau mày, rồi nét mặt giãn ra, nói: "Cũng được thôi, có lẽ sẽ tốn thêm chút công sức." Trong vài bước chân, Nhiếp Cảnh Lâm đã đến trước mặt Tô Hàn.
Hắn trông có vẻ như đang tập trung nhìn chằm chằm Tô Hàn, nhưng trên thực tế, phần lớn sự chú ý đều đặt lên người Đại Kim Cương.
Hắn sợ Đại Kim Cương đột ngột tấn công.
"Đừng nhìn nó, nó đang chữa thương." Tô Hàn cười cười.
Nhiếp Cảnh Lâm hừ lạnh một tiếng, hai tay đột nhiên rung lên, một luồng cương khí màu đen cuồng bạo trào ra.
Sát Huyết Quỷ Trảo!
Võ kỹ Trung thừa đỉnh cấp.
Cương khí màu đen ngưng tụ thành hai chiếc quỷ trảo, chụp xuống người Tô Hàn!
Trên người Tô Hàn đột nhiên gợn sóng lưu chuyển, xuất hiện một lớp hộ thể cương khí mờ nhạt.
Sát Huyết Quỷ Trảo rơi lên đó, lập tức bị hóa giải vô hình.
Tô Hàn thậm chí không lùi nửa bước!
"Hửm?" Nhiếp Cảnh Lâm sững sờ.
Mấy người Nghệ Tuyết Linh cũng hơi kinh ngạc, chiêu vừa rồi ngay cả Địa Linh cũng phải lùi mấy bước, một tên Tiên Thiên Đại Viên Mãn của Thanh Long học cung lại có thể đỡ được một cách dễ dàng như vậy sao?
"Chẳng lẽ......" Nghệ Tuyết Linh nhớ lại những lời mà Hồ Dương và Tống Hoài đã nói trước đó.
"Ngươi đánh ta một chiêu, ta cũng đánh lại ngươi một chiêu." Tô Hàn cười cười, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Nhiếp Cảnh Lâm.
Hắn không sử dụng bất kỳ võ kỹ nào, chỉ tung ra một quyền trông rất bình thường.
Tốc độ thật nhanh!
Nhiếp Cảnh Lâm trong lòng hơi kinh ngạc, không kịp né tránh, cũng chẳng thèm né tránh, hắn cũng vận hộ thể cương khí, chuẩn bị cứng rắn đỡ một quyền này của Tô Hàn.
Nắm đấm đánh vào ngực Nhiếp Cảnh Lâm, lực lượng mang tính bùng nổ chứa đựng trong đó lập tức phát ra.
Nhiếp Cảnh Lâm như thể bị đạn pháo bắn trúng, luồng khí kinh khủng từ ngực hắn chấn động bung ra, thân thể hắn bay bật lên tại chỗ, bay xa hơn mười trượng rồi mới rơi mạnh xuống đất.
"Ting! Chúc mừng ký chủ giết chết Tiên Thiên Cảnh Đại Viên Mãn." "Ting! Chúc mừng ký chủ nhận được 10 điểm Thần Hoàng tệ." "10 điểm? Có nhầm không vậy?" Tô Hàn sững sờ.
Hắn còn chưa thực sự bước vào Niết Bàn Cảnh, mà hệ thống đã điều chỉnh phần thưởng Tiên Thiên Cảnh xuống còn 10 điểm rồi sao?
"Ting! Chúc mừng ký chủ nhận được võ kỹ lục phẩm Sát Huyết Quỷ Trảo!" "Cái này còn coi như được..." Tô Hàn trong lòng lập tức thấy khá hơn một chút.
Nhiếp Cảnh Lâm là Chí Tôn Long Tử, ngoài Lục Đại Thánh Địa ra, ngay cả trong các thế lực đỉnh tiêm ở Thanh Châu cũng rất ít có loại thiên tài này.
Nếu như Tô Hàn chưa đạt nửa bước Niết Bàn, thực lực cũng chỉ nhỉnh hơn Nhiếp Cảnh Lâm một chút mà thôi.
Chỉ tiếc, Nhiếp Cảnh Lâm lại gặp phải Tô Hàn đã đạt nửa bước Niết Bàn, bị một quyền đánh chết cũng không tính là quá mất mặt.