Ngay lúc Tạ Kỳ đang chìm trong suy tư về việc liệu trong thiên phú của mình có công pháp hay không, đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng sột soạt từ sau lưng, dường như là tiếng giấy vụn nhẹ nhàng rơi xuống đất.

“Chít chít—” còn kèm theo tiếng kêu vừa uyển chuyển lại vừa thanh thoát.

Tạ Kỳ khẽ động, theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy bên cạnh nơi cậu vừa ngồi có mấy người giấy nhỏ bằng bàn tay rơi xuống. Người giấy toàn thân hơi ngả vàng, như được làm từ một loại giấy Tuyên Thành mỏng nào đó, thế nhưng, chỉ cần đến gần một chút là có thể thấy rõ, chúng chỉ trông giống giấy, bản chất vẫn là những tiểu quỷ vật được tạo thành từ quỷ lực.

Trên khoảng đất trống đó có khoảng năm sáu người giấy nhỏ, tay chân nhỏ nhắn, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, bước đi trên mặt đất phát ra tiếng lách cách, rất thanh thoát.

Một người giấy nhỏ trông có vẻ thông minh hơn một chút dường như nhận ra ánh mắt của Tạ Kỳ, theo bản năng lùi lại một bước, rồi lại như cảm thấy hành động của mình không hay lắm, vô cùng e thẹn mà tiến lại gần.

Người giấy nhỏ hướng về phía Tạ Kỳ phát ra âm thanh thanh thoát.

Khoảnh khắc Tạ Kỳ nhìn thấy người giấy nhỏ, cậu liền cảm nhận rõ ràng mối liên kết giữa mình và chúng, mối liên kết quỷ lực rất rõ ràng, cậu cũng có thể thông qua quỷ lực đó cảm nhận được sự thân cận của người giấy nhỏ đối với mình.

Tạ Kỳ đặt tay xuống đất, dang hai tay về phía người giấy nhỏ.

Người giấy nhỏ dẫn đầu nghiêng đầu, dường như đã hiểu ý cậu, lách cách đi vào lòng bàn tay Tạ Kỳ.

Tạ Kỳ nắm lấy người giấy nhỏ, nhắm mắt cảm nhận một lát rồi mở mắt ra. Quả nhiên, việc cậu hấp thụ con Quỷ Ngư đó là có ích, những người giấy nhỏ này chính là vì vậy mà ra đời.

“Các ngươi là vì quỷ lực của ta vừa nãy khuếch tán ra mà ra đời sao?” Tạ Kỳ nhìn người giấy nhỏ trong tay, bất giác hạ thấp giọng.

Tay chân của những người giấy nhỏ này đều có một ít hoa văn màu đen, đó đều là quỷ lực nguyền rủa, thoáng nhìn qua vô cùng vô hại, nhưng khi thực sự tiếp xúc sẽ biết những quỷ lực này mang theo hơi thở nguyền rủa, giống hệt với hơi thở của con Quỷ Ngư bị Tạ Kỳ hấp thụ.

“……” Người giấy nhỏ không phát ra âm thanh, cũng không biết có hiểu ý của Tạ Kỳ hay không, nhưng nó trông có vẻ rất thích cảm giác được đứng trong lòng bàn tay Tạ Kỳ. Nó đứng trong lòng bàn tay còn có chút không thỏa mãn, đứng một lúc sau lại nằm sấp xuống lòng bàn tay, đầu nhỏ còn dụi dụi.

Thôi được rồi, trông có vẻ không thông minh lắm.

Nhưng cũng rất đáng yêu.

Khóe miệng đứa trẻ tóc đen hơi nhếch lên, tay kín đáo sờ sờ người giấy nhỏ trong lòng bàn tay.

“…… Chít chít!” Người giấy nhỏ bị tay Tạ Kỳ đẩy một cái, suýt nữa ngã xuống, may mà nó còn giữ vững được mình, chỉ là hướng về phía người khởi xướng phát ra âm thanh bất mãn.

Tạ Kỳ thu tay lại, ho khan một tiếng: “Xin lỗi.”

Cậu chỉ đơn thuần là thấy người giấy nhỏ trông có vẻ dễ bắt nạt, lúc này mới theo bản năng ra tay, không ngờ tay lại nhanh hơn não.

Tạ Kỳ biết được năng lực đại khái của người giấy nhỏ là được rồi. Nói tóm lại, tác dụng của con Quỷ Ngư này còn hữu ích hơn cả trong tưởng tượng của cậu, không uổng công cậu ngồi xổm bên bờ sông lâu như vậy chỉ để bắt nó.

Tạ Kỳ có chút may mắn, may mà bắt được, cậu cũng không dám chắc đổi con cá khác còn có thể có hiệu quả tương tự hay không.

Tạ Kỳ cũng từng nghi ngờ tại sao loại Quỷ Ngư có thiên phú đặc thù này lại xuất hiện gần thôn Tiểu Mộ.

Cậu vừa vặn cần, trong con sông phía tây cửa thôn lại vừa vặn có một con Quỷ Ngư vừa vặn phù hợp với thiên phú của cậu.

Nhưng theo lời anh trai cậu nói, con Quỷ Ngư này đã sống trong dòng sông này một thời gian rất dài, khi cậu mới sinh ra, con cá này đã lấp ló xuất hiện rồi.

Tạ Hâm gãi đầu nói: “Con cá này đã sớm xuất hiện rồi, trước kia khi còn là cá bột, không ít người trong thôn chúng ta đã chú ý tới. Quỷ Ngư có thiên phú nguyền rủa rất hiếm, là cá bột lại càng hiếm hơn, người trong thôn cũng không nỡ bắt, định chờ nó lớn lên rồi mới bắt. Không ngờ, con Quỷ Ngư này càng lớn càng xảo quyệt, cứ như thể biết trên bờ có người muốn bắt nó vậy, ngoài lúc ăn cơm ra, thời gian còn lại đều trốn trong lớp bùn cát dưới đáy nước, chờ người trên bờ đi hết rồi mới ra.”

“Chắc là con cá này thấy em vẫn là một đứa nhóc, lúc này mới thả lỏng cảnh giác, ai ngờ lại sẩy chân, lơ là một cái đã bị em bắt được.”

“Cũng tốt, con cá này ở đây lâu rồi, ai biết có thể sẽ tấn công làng trên bờ hay không, bắt được là đúng lúc.”

Tạ Kỳ tin Tạ Hâm sẽ không lừa mình, nói cách khác con cá này thật sự đã sống ở sông tây rất nhiều năm, như vậy khả năng trùng hợp lại càng tăng lên.

Dù sao chính Tạ Kỳ cũng không biết mình sẽ thức tỉnh thiên phú gì.

Tạ Kỳ quy sự đa nghi của mình cho bản năng sinh tồn, dù sao nếu thật sự cái gì cũng tin, cậu trước kia ở trong mộ bị nhiều quỷ dị đuổi giết như vậy, đã sớm chết nửa đường rồi.

Tạ Kỳ trong lòng xem xét lại một lần nữa, xác định không có bất kỳ điều gì bất thường, lúc này mới hoàn toàn buông bỏ sự đa nghi, ngược lại sắc mặt như thường đặt người giấy nhỏ trong tay xuống đất, lòng bàn tay mở ra.

Người giấy nhỏ lách cách đi từ lòng bàn tay xuống.

Ánh mắt Tạ Kỳ từ từ theo động tác của người giấy nhỏ mà nhìn về phía tất cả những người giấy nhỏ khác. Không còn nghi ngờ gì nữa, sự xuất hiện của người giấy nhỏ, hay nói đúng hơn là thiên phú của cậu, ngoài việc thức tỉnh thiên phú thân thiện với quỷ dị là thiên phú thực sự của cậu, thì thiên phú người giấy nhỏ trước mắt này luôn cho cậu một cảm giác quen thuộc.

Rất giống, rất giống với kỹ năng thiên phú của một con quỷ đáng ghét nào đó đã từng đuổi giết cậu trong ngôi mộ.

Điểm khác biệt duy nhất là thiên phú này đã bị suy yếu đi vô số lần.

Chẳng lẽ thiên phú mà cậu trước kia dùng sức mạnh “đoạt” lại thực sự có tác dụng?

Tâm tư Tạ Kỳ trăm mối ngàn tơ, ánh mắt lại nhìn về phía đám người giấy. Chuyện thiên phú cậu sớm muộn cũng sẽ biết rõ, ít nhất là khi công pháp trong thiên phú của cậu hiện ra, những nghi hoặc trong lòng hiện tại đều sẽ được giải quyết.

Tạ Kỳ dõi theo người giấy nhỏ trở về với đàn người giấy.

“Ừm?” Tạ Kỳ nhìn một lúc, nhẹ nhàng phát ra tiếng nghi hoặc.

Tạ Kỳ hơi cúi người, nghiêm túc đánh giá góc phòng, chỉ thấy bên cạnh góc có một người giấy nhỏ màu sắc dường như không giống, màu đậm hơn một chút, thoáng nhìn qua có chút đen kịt, động tác cũng rất chậm chạp.

“Chít?” Người giấy nhỏ màu đen phải một lúc lâu sau mới phát hiện ra ánh mắt của Tạ Kỳ, nó lùi về sau một bước, có cảm giác như bị dọa bất ngờ.

“Ngươi không sao chứ?” Tạ Kỳ chọc chọc người giấy nhỏ màu đen.

Người giấy nhỏ màu đen mặc cho Tạ Kỳ chọc vào cơ thể, bị chọc mà cứ động đậy, trông có vẻ rất thành thật, tay chân nhỏ bé ngoan ngoãn đặt trước người.

“Trông ngươi có vẻ cũng là người giấy nhỏ của ta.” Tạ Kỳ chỉ cần cảm nhận là có thể thấy mối liên hệ giữa người giấy nhỏ này và mình rất rõ ràng, quỷ lực của cậu lưu chuyển đến người giấy nhỏ, không còn nghi ngờ gì nữa, đây cũng là người giấy nhỏ do quỷ lực của cậu khuếch tán ra mà thành.

Tạ Kỳ cảm nhận nửa ngày, không cảm thấy có vấn đề gì.

Người giấy nhỏ này so với những người giấy nhỏ khác còn yếu hơn một chút, điểm khác biệt duy nhất là màu sắc khác nhau, và có lẽ là ngốc hơn một chút.

Đương nhiên, tất cả người giấy nhỏ bao gồm cả người giấy nhỏ màu đen này đều rất thân cận với Tạ Kỳ. Tạ Kỳ cảm nhận rất rõ ràng, đây cũng là điểm mấu chốt nhất khiến Tạ Kỳ buông lỏng nghi ngờ.

Sáng hôm sau.

Tạ Kỳ như thường lệ dậy sớm, thu dọn bản thân, dùng xong bữa sáng, xách giỏ cá lên liền chuẩn bị tiếp tục đi câu cá.

Tạ Hâm nhìn giỏ cá trong tay Tạ Kỳ, lại xem hành động chuẩn bị ra ngoài của cậu, từ từ phát ra một câu hỏi: “Em lại định đi câu cá à?”

Tạ Hâm nhìn đứa trẻ tóc đen vì lời nói của hắn mà quay lại nhìn với khuôn mặt nhỏ nhắn không biểu cảm.

Tạ Kỳ: ?

Đứa trẻ này hoàn toàn không ý thức được việc mình đi câu cá có gì không đúng, cậu còn dùng một ánh mắt khiển trách nhìn anh mình.

Tạ Hâm bị nhìn đến bật cười, hắn nhướng mày: “Không phải em đã câu được con cá đó rồi sao?”

“Hôm nay còn đi à?”

Tạ Kỳ mặt không biểu cảm gật đầu: “Muốn đi xem.”

Tạ Hâm: “……”

Tạ Hâm bây giờ chỉ có một ý nghĩ, em trai hắn hình như thật sự đã có một trò vui thuộc về lứa tuổi của mình. Sau đó, ý nghĩ này của Tạ Hâm khi chạm đến đôi mắt đen tĩnh lặng không gợn sóng của Tạ Kỳ liền biến mất ngay lập tức.

Hắn đã nghĩ nhiều rồi.

Em trai nhỏ của hắn chỉ đơn giản là nghiện câu cá mà thôi.

“……” Tạ Hâm muốn thở dài, thôi kệ, em trai như thế này cũng khá tốt.

“Coi như anh chưa nói gì.” Tạ Hâm xua tay, dẹp đi những suy nghĩ viển vông của mình. Thật ra mà nói, Tạ Hâm cũng cảm thấy em trai mình như vậy cũng chẳng có gì.

Tạ Kỳ không hiểu gì cả, sao anh trai cậu lại nổi điên nữa rồi?

Nhưng Tạ Hâm cứ cách một khoảng thời gian lại “hoạt bát” như vậy, Tạ Kỳ đã quen với việc anh mình nổi điên. Chủ yếu là anh cậu chỉ nổi điên chứ không phải phát điên, mà cơn điên cũng chỉ kéo dài một lúc. Tạ Kỳ vô cùng thành thạo lờ đi cơn điên của anh trai mình, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Nhưng cũng chính vì anh trai cậu gọi lại.

Tạ Kỳ nhìn dinh thự nhà họ Tạ trước mặt, trong lòng đột nhiên có một ý tưởng mới, cậu nhớ lại linh cảm nảy ra trong phòng tu luyện ngày hôm qua, mấy người giấy nhỏ đó rất đáng yêu.

Tạ Kỳ đoán chừng người giấy nhỏ chắc không có tác dụng gì, đặt ở bên ngoài thì nhiều lắm chỉ là một món đồ chơi nhỏ, nhưng nếu đặt ở trong nhà thì lại khác.

Tạ Kỳ dừng một chút, cậu ngẩng đầu nhìn khắp tòa nhà, ra chiều suy nghĩ.

“……” Tạ Hâm lập tức phát hiện ra ánh mắt của em trai, hắn chớp chớp mắt, có chút căng thẳng nói: “Em muốn làm gì?”

Nói xong, Tạ Hâm có lẽ cảm thấy cách nói chuyện của mình có hơi quá, hắn nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có ai, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, sau đó ghé sát lại trước mặt Tạ Kỳ, thấp giọng nói: “Cha anh về rồi đấy, mấy ngày nay ông ấy còn phải đi tuần tra ruộng đất, em cẩn thận một chút.”

Ánh mắt em trai vừa nãy nhìn dinh thự nhà họ Tạ rất nguy hiểm.

Tạ Lâm với tư cách là cậu, rõ ràng không phải là một người cậu hiền lành, ít nhất không phải kiểu cưng chiều mù quáng. Gặp chuyện là thật sự xuống tay đánh, cả Tạ Kỳ và Tạ Hâm đều đã từng bị đánh.

Tạ Kỳ ngước mắt nhìn về phía anh trai mình, ánh mắt lộ rõ sự cạn lời: “……” Bình thường trong mắt anh trai, cậu là người như vậy sao?

Vẻ mặt Tạ Hâm cũng mang chút oan ức: “Cái này cũng trách anh được à? Chẳng phải trước kia em đã có tiền lệ thấy quỷ nhỏ là mang về nhà rồi sao? Anh lại không có thiên phú tu luyện, nhìn còn không thấy, càng đừng nói là ngăn cản em. Mãi đến khi cha anh về mới thấy mấy con quỷ nhỏ bay khắp trên nóc nhà, phải ra tay mới bắt được.”

“Hơn nữa đó là lúc em còn nhỏ, em đã dám làm vậy rồi. Bây giờ em đã thức tỉnh thiên phú, ai biết em muốn làm gì nữa?” Tạ Hâm nói, giọng dần nhỏ lại.

Bởi vì Tạ Hâm phát hiện ánh mắt em trai mình có chút dao động.

Tạ Hâm trong lòng cũng tê rần.

Khoan đã, em trai, em không phải thật sự định ra tay đấy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play