Tạ Kỳ bình thản mở miệng nói: “Không cần.”
“Hửm?” Vẻ mặt Tạ Dung Huyền kinh ngạc. Hắn hoàn toàn không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy. Dựa theo tưởng tượng của hắn, đối phương đáng lẽ phải đáp ứng rất nhanh mới đúng. Tạ Dung Huyền lại cho rằng có thể là do đứa trẻ này không biết nhiều về Phong Thành và thôn Tiểu Mộ, nghĩ rằng hai nơi này không khác nhau là mấy, lúc này mới mở miệng từ chối.
“Kỳ ca nhi, cháu có lẽ không biết Phong Thành……” Tạ Dung Huyền há mồm chuẩn bị uyển chuyển giải thích một chút về sự chênh lệch giữa Phong Thành và thôn Tiểu Mộ.
“Cháu biết Phong Thành và thôn Tiểu Mộ khác nhau.” Tạ Kỳ nghiêng đầu, mở miệng nói: “Nhưng cháu vẫn không muốn đi.”
Lần này Tạ Dung Huyền bị nghẹn họng. Nghĩ lại, hắn ở Phong Thành cũng được xem là công tử thế gia khéo ăn khéo nói, vậy mà hôm nay đến thôn Tiểu Mộ lại bị nghẹn rất nhiều lần.
Tạ Dung Huyền còn muốn nói gì đó, nhưng dừng lại một chút, nhìn về phía Tạ Lâm đang ra chiều suy nghĩ bên cạnh. Hắn trước tiên ngậm miệng lại. Đứa trẻ trước mắt này chắc chắn có suy tính khác, hắn cứ một mực ép hỏi chắc chắn chỉ nhận được lời từ chối, không bằng cứ từ từ rồi nói sau.
Tạ Dung Huyền lại liếc nhìn Tạ Lâm, hy vọng đối phương có thể hiểu ý mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play