Lâm Phạn sợ xã hội, trong tình huống này cậu chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng "nhìn không thấy tôi, nhìn không thấy tôi," nhưng càng nghĩ như vậy, mọi chuyện lại càng không theo ý cậu muốn.
Nhìn thấy một lọn tóc ló ra sau lưng Lâm Dương Lập, Lục Kình Trụ hỏi: “Sau lưng ông Lâm là ai đấy?”
Lâm Dương Lập nhất thời quên mất Lâm Phạn, quay đầu nhìn thấy cậu mới nhớ ra. Bên ngoài, ông ta tỏ vẻ hòa nhã, kéo cậu ra trước mặt: “Đây là con trai cả của tôi, Lâm Phạn. Lâm Phạn, đây là chú Lục, và đây là con trai cả của chú ấy, Lục Thâm.”
Lâm Phạn hít một hơi thật sâu. Vì hít quá mạnh, cậu thiếu oxy, suýt chút nữa ngã sang một bên. May mà được Lục Thâm đứng đối diện kịp thời đỡ lấy.
“Cậu Lâm cẩn thận.” Lục Thâm nói.
“…Không sao.” Lâm Phạn bình tĩnh trả lời, ngước mắt lén nhìn anh, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen láy của Lục Thâm, chúng đang khóa chặt lấy cậu. Đôi đồng tử đen sâu thẳm, không thể đoán được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT