Trên màn hình là một bức ảnh chụp cảnh phân phát Ưu Nặc trong lớp, cùng với nửa khuôn mặt Chu Việt đang cười rất rạng rỡ.
Lục Thâm nhìn thoáng qua, im lặng một lát rồi hỏi: “Chu Việt bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám.” Lâm Phạn nói rồi đột nhiên hắt xì một cái, sau đó mới lau mũi tiếp tục nói: “Nghe Phương Phương nói, hắn ta đi học muộn hơn người khác một năm.”
Ánh mắt dừng lại trên màn hình điện thoại, Lục Thâm ngước lên nhìn trang phục mỏng manh của cậu, rồi lại cúi đầu lật xem tài liệu: “Mặc ít quá. Hai ngày nay nhiệt độ xuống thấp, về nhớ mặc thêm quần áo vào. Với lại, tôi không uống trà sữa, cậu mang về cho mọi người uống đi.”
Lâm Phạn đang ngoan ngoãn gật đầu, bỗng nhiên khựng lại, nhớ về đêm Lục Thâm đưa cậu về nhà. Lúc đó cậu cũng mua trà sữa của tiệm này, khi đó Lục Thâm không chỉ uống mà còn đánh giá là không tồi.
Nhưng việc Lục Thâm không thích uống trà sữa nằm trong dự liệu của Lâm Phạn. Anh từ chối cũng không có gì bất ngờ. Dù sao cấp trên vẫn là cấp trên, có quyền không suy xét đến những đạo lý đối nhân xử thế của cấp dưới. Vì thế, Lâm Phạn lại xách ly trà sữa đã mang tới quay về.
Thấy cậu ban ngày mới quay lại, Trần Viện không nhịn được hỏi: “Cậu làm gì thế? Mang một ly trà sữa mà mất cả ngày.”
“Tôi và Lục Tổng đang thảo luận về Chu Việt.” Lâm Phạn nói: “Ai còn muốn uống trà sữa thì tự lấy nhé, ở đây thừa một ly.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play