Beta: Cá Ướp Muối 🐍

__________________

Trong trò chơi, sau khi nằm xuống, nhóc con lập tức nhắm mắt lại.

Hạ Thần Hi đeo tai nghe, có thể nghe rõ tiếng hô hấp nhè nhẹ, đều đặn vang lên.

Nhóc con hẳn sẽ không dễ dàng ngủ say như vậy, vì thế anh kiên nhẫn chờ thêm một lúc. Khoảng nửa giờ sau, nhóc con vô thức giật giật người, hơi thở cũng dần trở nên sâu hơn, giống như đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Anh cảm thấy thời điểm này có thể trị liệu rồi, bèn thử nhấn sử dụng 【băng dán y tế】.

Lần này, trò chơi không hiện ra bất kỳ thông báo nào.

Hơn nữa, tay nhóc con đang vừa vặn duỗi ra khỏi chăn, rất thuận tiện để anh tiến hành trị liệu.

Anh phóng to hình ảnh trong trò chơi, quan sát kỹ các vết thương trên người anh bé. Có vẻ phần nghiêm trọng nhất nằm ở cánh tay.

Lúc này, anh chỉ còn lại 2 giá trị yêu thích, hoàn toàn không đủ để mua thêm miếng băng dán thứ hai.

Vì thế, anh chỉ có thể dùng miếng hiện tại cho chỗ nghiêm trọng nhất, những vết thương còn lại đành trông chờ vào việc tự lành.

Ngay khi anh chuẩn bị nhấn chọn vết thương trên cánh tay, bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt thoáng do dự.

Không đúng lắm…

‴Tại sao cánh tay tên nhóc này lại vừa khéo lộ ra ngoài chăn?‷

Trò chơi này rõ ràng không thể đánh giá theo logic thông thường.

Nhóc con trước đó đã thể hiện trí thông minh khá cao, khiến anh không khỏi nảy sinh một suy đoán không tưởng:

‴Có khi nào nó đang… giả vờ ngủ?‷

Lúc quay về nhà, nhóc con còn cố ý quan sát kỹ căn phòng, dường như đang nghi ngờ có người lạ bên trong. Liệu có phải vì muốn dụ ai đó xuất hiện, nên nó mới cố ý để cánh tay lộ ra ngoài?

Tuy nhiên, cũng không loại trừ một khả năng khác:

Vì trò chơi không cho phép tương tác tuỳ ý, nên hệ thống mới mặc định để tay nhóc con nằm bên ngoài, để người chơi dễ trị liệu.

Nếu không, người chơi hoàn toàn không thể dán băng được, và trò chơi sẽ mất tính khả thi.

Suy nghĩ theo hướng đó, thì việc cánh tay lộ ra ngoài lại có vẻ hợp lý.

Hạ Thần Hi trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn quyết định thử xem sao.

Nhưng đúng lúc tay anh chỉ còn cách màn hình vài milimet, ánh mắt chợt bắt gặp tư thế ngủ “yên bình” của nhóc con, lại khiến anh khựng lại.

‴Khoan đã…‷

Anh còn nhớ rõ, mấy lần trước khi đăng nhập trò chơi, mỗi khi nhóc con bị sốt nặng vào nửa đêm, nó thường cuộn người lại trong lúc ngủ — một biểu hiện đặc trưng khi đang bất an tột độ với môi trường xung quanh.

Với một người cảnh giác như vậy, tuyệt đối sẽ không để tay bị thương lộ ra ngoài. Ngược lại, nó sẽ quấn chặt mình trong chăn mới có thể an tâm ngủ.

Nói cách khác — khả năng rất lớn là, nhóc con đang giả vờ ngủ.

Cảm giác không thể tin nổi tràn ngập trong lòng, đồng thời cũng đẩy Hạ Thần Hi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Nếu nhóc con thực sự đang giả ngủ, thì việc anh tùy tiện dán băng lên tay nó là cực kỳ nguy hiểm.

Một khi nó phát hiện tay mình bất ngờ có thêm băng dán, nhất định sẽ lập tức mở to mắt.

Với trí thông minh như vậy, nếu nhận ra trong phòng hoàn toàn không có người nào khác, chắc chắn sẽ hoảng loạn.

Hạ Thần Hi tưởng tượng nếu bản thân gặp tình huống đó, e rằng sẽ sợ đến mức dọn nhà trong đêm.

‴Thôi vậy, vẫn nên chờ thêm chút nữa‷.

Anh để trò chơi tạm chạy ngầm ở chế độ nền, tiện cho việc truy cập lại bất kỳ lúc nào.

Sau đó, anh bắt đầu ăn trái cây đã mua từ trước.

Đến gần tối, y tá lại đến thay băng và dặn dò:

“Buổi tối ngủ nếu thấy chỗ nào khó chịu thì nhấn chuông gọi, tôi sẽ tới ngay.”

“Vâng, cảm ơn chị.” – Hạ Thần Hi lễ phép đáp.

Sau khi y tá rời đi, căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh ban đầu.

Khoảng hơn một tiếng trôi qua.

Cánh cửa khép hờ bị gõ vài tiếng, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát bước vào.

Anh ta nói: “Tôi là cảnh sát được phân công đến bảo vệ các anh. Vừa đổi ca với đồng nghiệp, nên ghé báo cho anh biết.”

Hạ Thần Hi ngẩn người: “A?”

Cảnh sát thấy phản ứng đó thì hiểu ra vấn đề, liền giải thích:

“Chắc lúc đó cậu đang ngủ nên cảnh sát làm hồ sơ đã quên thông báo chuyện này.”

Hạ Thần Hi nghe xong, lập tức hỏi ngược lại:

“Tất cả các hộ sống sót ở tầng 4 đều được bảo vệ sao?”

Cảnh sát gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng:

“Chúng tôi nghi ngờ hung thủ giết người có thể quay lại tìm các anh, nên mới đến nhắc nhở trước, để các anh có sự chuẩn bị tinh thần.”

Hạ Thần Hi khẽ mím môi, trong đầu hiện lên cảnh tượng con quái vật giết người hôm đó.

Ngón tay siết chặt, nhưng giọng nói vẫn cố giữ bình tĩnh:

“Cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn. Bảo vệ dân chúng là trách nhiệm của chúng tôi.”

Cảnh sát nói xong thì nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.

Hạ Thần Hi vẫn ngồi yên một chỗ, cơ thể liên tục truyền đến cơn đau âm ỉ, như nhắc nhở anh rằng tất cả những gì xảy ra trước đó nguy hiểm đến mức nào.

Cảm giác hoang mang và bất an lại ập đến.

Anh khẽ mím môi, ánh mắt rơi xuống điện thoại.

‴Sương đen… thật sự đã biến mất rồi sao?‷

Điều quan trọng hơn —

‴Liệu con quái vật đó có thật sự tiếp tục giết những người còn lại?‷

Anh không biết. Và cũng không thể chắc chắn.

Nhưng anh tin, chuyện xảy ra ở tầng 4 lần này chắc chắn sẽ khiến chính phủ phải nhận ra — thế giới này, thật sự tồn tại quái vật.

Có lẽ, sẽ có người tới tìm anh để hỏi thêm thông tin.

Nhưng… cũng có thể sẽ chẳng ai đến cả.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play