Kỷ Nhược Bạch nhất định là say rồi.
Cậu nhất định là say rồi thì mới cảm thấy trong mắt Trần Duẫn Triết có ánh sáng, chiếu rọi cả người anh sáng bừng lên. Trong đôi mắt ấy, cậu nhìn thấy chính mình – là dáng vẻ tốt đẹp nhất của mình theo lời Trần Duẫn Triết từng nói.
Cậu nâng cánh tay lên, làm ra một động tác ôm, nhưng khi Trần Duẫn Triết chuẩn bị bước tới thì lại buông xuống.
Cậu đang quay show thực tế, tất cả mọi thứ bây giờ, có lẽ đều sẽ được đưa vào chương trình, rồi phát trên đài truyền hình, cho cả nước thưởng thức. Sau đó từng khung hình sẽ bị soi bằng kính lúp. Cậu say rồi, cậu không thể tiếp tục ở đây được. Kỷ Nhược Bạch lảo đảo quay người đi về, cậu biết tối nay bọn họ ngủ ở phòng họp, cậu biết phòng họp không xa chỗ này, công ty của Trần Duẫn Triết thật lớn, rõ ràng phòng họp không xa, vậy mà đi mãi vẫn chưa thấy.
Phòng này nối phòng kia, rốt cuộc phòng họp ở đâu? Kỷ Nhược Bạch đầu óc choáng váng, đột nhiên bị một người kéo vào văn phòng gần nhất, rồi bị ép sát vào tường. Cậu ngẩng đầu mới phát hiện là Trần Duẫn Triết. Hai người cách nhau rất gần, hơi thở của đối phương phả lên mặt Kỷ Nhược Bạch, không khí tràn ngập mùi rượu vang. Ánh đèn từ ngoài cửa len vào, ánh sáng mờ tối, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt, xung quanh cũng không còn máy quay nữa.
Trần Duẫn Triết nhìn chằm chằm Kỷ Nhược Bạch rất lâu, dường như đang xác định người trước mắt rốt cuộc là say thật hay không say. Tư thế của hai người thực sự mập mờ, đôi mắt ấy sáng lấp lánh, trên mặt mang theo sắc đỏ bất thường.
Bàn tay vẫn không nhịn được, vươn lên, véo một cái lên gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia, cảm giác thật không tệ.
Giọng nói khàn khàn trầm thấp, nhưng ẩn chứa căng thẳng và bất an:
“Nhược Bạch, tôi…”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play