Mất bao công sức, cuối cùng thì Kỷ Nhược Bạch cũng đến được địa điểm quay phim, vừa vịn thân cây bên cạnh đã nôn thốc nôn tháo.
Không hiểu đoàn phim sao lại chọn cái chỗ quái quỷ này, núi cao hoang vắng, quan trọng nhất là chẳng có tín hiệu.
Cậu đúng ra nên bấm theo dõi đối phương rồi, bất kể là ảnh sân bay lên hotsearch hay lúc cùng nhau quay show, xét tình xét lý, đều nên theo dõi qua lại. Vốn dĩ quay xong chương trình, khi mọi người tuyên truyền quảng bá cũng sẽ tiện thể theo dõi nhau, nhưng cái chốn quỷ quái này, đến lúc cần thiết lại chẳng tải được cái gì.
Kỷ Nhược Bạch chóng mặt đến mức không chịu nổi, uống chút nước, cố gắng sắp xếp lại đầu óc. Cuối cùng cũng có tín hiệu, tin nhắn của chị Trang lập tức gửi tới, vẫn là bảo cậu theo dõi Trần Duẫn Triết, tốt nhất là tiện thể theo dõi luôn mấy nghệ sĩ từng cùng ghi hình show trước, như vậy sẽ không quá đặc biệt. Chờ Kỷ Nhược Bạch chật vật thao tác xong, theo dõi hết lượt dàn nghệ sĩ cùng tham gia show, thì đã bị phó đạo diễn kéo đi hóa trang.
Lần này cậu đóng vai một thư sinh sa cơ, nói là sa cơ, nhưng thật ra vốn là trạng nguyên đương triều bị kẻ xấu hãm hại, lưu lạc khắp nơi, cuối cùng phá được án oan, ôm mỹ nhân về. Câu chuyện tuy cũ kỹ nhưng vẫn có điểm xuất sắc.
Chủ yếu vì Kỷ Nhược Bạch quá hợp để diễn dạng thư sinh yếu đuối. Cậu chỉ cần đứng đó, mỉm cười là gợi nhớ phong lưu chuyện cũ, mím môi lại có quốc thù gia hận. Nhất là đôi mắt trong suốt như nước, khiến ai nhìn cũng muốn biết câu chuyện bên trong.
Ngồi cùng hóa trang còn có nữ chính của Vô Tình Kiếm, Chu Vãn Thanh. Hai người vốn là bạn học đại học, đều xuất thân chính quy, lần này lại hợp tác lần thứ hai, cơ bản là bạn cũ. Trong giới, đây cũng là số ít người Kỷ Nhược Bạch có thể trò chuyện thoải mái.
Chu Vãn Thanh vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại, thấy Kỷ Nhược Bạch đi tới thì trêu:
“Nhược Bạch, mấy ngày nay cậu lên hotsearch hơi bị nhiều đấy.” Nói rồi, cô giơ điện thoại cho cậu xem. Hotsearch đứng đầu ghi rõ:
‘’Kỷ Nhược Bạch Trần Duẫn Triết theo dõi nhau.''
“…”
“Bọn tôi chỉ là bạn thôi.” Kỷ Nhược Bạch uống một ngụm nước, lòng hiếu kỳ tám chuyện ai mà chẳng có.
“Tôi biết mà.” Chu Vãn Thanh hiểu rõ mánh khóe trong giới này, nhưng đối mặt với Kỷ Nhược Bạch vẫn không nhịn được trêu chọc: “Nói thật, bức ảnh của hai người ấy, chụp đẹp thật đấy.”
Cậu đương nhiên biết là đẹp, chẳng thế mà hotsearch treo tận hai ngày, chụp không đẹp mới lạ.
Chuyên viên hóa trang đang bôi tro lên mặt cậu, quần áo trên người cũng bị cắt mấy lỗ, nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh. Dù có che giấu thế nào, ánh sáng của người này cũng không thể vùi lấp được. “Mệnh nam chính” chính là chỉ người như vậy.
Kỷ Nhược Bạch cầm điện thoại mở Weibo. Cậu rõ ràng đã theo dõi rất nhiều người, sao chỉ mỗi việc theo dõi Trần Duẫn Triết lại lên hotsearch? Có người còn chụp màn hình thời gian Trần Duẫn Triết bấm theo dõi Cố Nhược Bạch, hai người cách nhau đúng 52 phút. Thế là cái con số 52 vô tình bị giải nghĩa thành 520.
Kỷ Nhược Bạch cạn lời. Rõ ràng là do cậu ở trong núi không có tín hiệu, vậy mà dưới phần bình luận lại là bữa tiệc của fan CP.
【Hắn còn đang ở bệnh viện tâm thần】: Trời ơi, chính chủ tự tay đút đường cho tụi mình hả? Nghiền đi, nghiền tới chết luôn!
【Manly không bán nghệ】: Aaaaaa Triết ca theo dõi Bạch ca trước áaaaa!
【SpongeBob thích uống Coke】: Trời ơi, lúc đầu là ánh mắt, sau đó lại theo dõi nhau, hai người bọn họ sao biết chúng tôi muốn xem gì thế?
【Tiếp theo chính là sau đó】: Đại đại của tôi ơi, nếu là Triết ca, tôi đồng ý mối hôn sự này!
【Người yêu sẽ không biến mất】: Đồng ý! Nếu là Bạch ca, tôi cũng đồng ý hôn sự này!
【Hoa đỏ nhỏ ở vườn Eden】: Tôi là cục dân chính, tôi tự tới đây rồi, xin hai người kết hôn được không?
【Tôi chưa từng sốc bao giờ】: Hai người chỉ là quen nhau khi quay Thứ Bảy Bùng Nổ thôi được không, một cú theo dõi cũng bị YY, fan tỉnh táo chút đi!
【Mặt trăng và đồng xu của nó】: Tôi mặc kệ, tôi đã ship rồi, chị em, còn chị thì sao?
【Tôi chỉ là một cái não động động động】: Mới theo dõi mà đã ship thế này, hôm nào cùng khung hình chắc phát điên mất!
【Bắp rang không nở hoa】: Aaaaaa thứ bảy tuần sau tôi canh TV đợi hai người động phòng hoa chúc nhé, tim tim!
【Lục bục nấu chè trôi】: Các vị, các vị, tôi đơn phương tuyên bố hôm nay là ngày đầu tiên họ bên nhau nhé!
【Mít ăn cá】: Làm ơn đừng KY linh tinh được không, mọi người đều cùng quay Thứ Bảy, Bạch ca ai cũng theo dõi rồi, sao cứ lôi Triết ca ra, không khéo mua hotsearch quá!
…
Kỷ Nhược Bạch còn chưa kịp xem hết thì đã bị kéo đi quay. Trên núi, thời tiết đẹp hiếm có. Giữa tháng Sáu nóng hầm hập, lỡ không cẩn thận thì lại đổ mưa ào ào, muỗi thì nhiều khủng khiếp.
Cảnh quay lần này là lần đầu thư sinh sa cơ gặp nữ chính. Chu Vãn Thanh đóng vai sơn tặc, toàn thân áo đen, dũng khí bức người, vốn định xuống núi cướp bóc, không ngờ lại cứu một thư sinh sa cơ.
Bối cảnh đã dựng xong, một gò núi nhỏ được trang trí ra dáng, bên cạnh còn có một hang đá. Nhân vật thư sinh của Kỷ Nhược Bạch đã mấy ngày không ăn gì, nằm trong hang đá, lại bị thương, chỉ nghĩ không biết mình có sống sót nổi không. Ban đầu đi cùng cậu là một đoàn người, thấy sơn tặc liền vội vã bỏ rơi cậu.
Bản thân cậu vốn đã gầy gò, nhập vai xong cả người như biến thành người khác. Thiếu gia sa cơ, bề ngoài nghèo khó, nhưng cốt cách thư sinh vẫn không mất đi. Đôi mắt phượng chứa đầy câu chuyện, cậu nằm trong hang đá, như thể cả thế giới này chẳng muốn cho cậu một chỗ dung thân.
Chu Vãn Thanh nhìn đến ngẩn người.
Cô bước lên, lập tức ôm lấy cậu vào lòng. Đúng lúc một giọt nước mắt rơi xuống. Thư sinh khó khăn lắm mới tìm được một nơi ấm áp, chưa kịp nhìn kỹ, đã siết chặt không chịu buông, miệng lẩm bẩm:
“Cứu tôi… xin cô… cứu tôi…”
Khả năng thoại của Kỷ Nhược Bạch rất mạnh, là mẹ cậu dạy từ nhỏ. Câu này mang theo tiếng nấc, chất chứa vô vàn tủi hờn, toát ra sự sợ hãi và bất lực.
“Cắt!”
Đạo diễn rất hài lòng.
Kỷ Nhược Bạch vừa đứng dậy, đã cầm lọ nước hoa chống muỗi trợ lý đưa, xịt điên cuồng lên người. Vừa rồi nằm trong hang, quần áo lại rách tả tơi, muỗi núi hoành hành, giờ toàn thân cậu gần như đầy vết đốt.
Chu Vãn Thanh nhìn mà ngây người. Người thư sinh nằm trên xe cỏ vừa rồi không động đậy chút nào, Kỷ Nhược Bạch thật sự chịu đựng sống sờ sờ như vậy? Cậu còn xịt thêm mấy hơi cho Chu Vãn Thanh, trong lòng không nhịn được oán thầm: Cái nơi quỷ quái này rốt cuộc phải quay đến bao giờ?
Cũng đang thầm oán như vậy còn có Trần Duẫn Triết.
Anh tự nhốt mình trong nhà viết nhạc. Toàn bộ khung album đã sớm có rồi, khó nhất lại là bài tập sáng tác theo đề. ‘’ your eyes , my name''
Rốt cuộc tại sao anh lại đăng cái Weibo đó, như bị thần xui quỷ khiến.
Anh lấy điện thoại mở lại bức ảnh sân bay kia. Trong phần bình luận còn có ảnh so sánh Kỷ Nhược Bạch hồi nhỏ, thậm chí còn có ảnh thời trẻ của Thẩm Nhược.
Tấm này nối tiếp tấm kia, chứng minh đứa trẻ đẹp tựa thiên tiên ấy đã lớn lên. Thẩm Nhược là một mỹ nhân hiếm có, Kỷ Nhược Bạch càng hoàn hảo thừa hưởng ưu điểm của mẹ, nhưng lại sắc bén hơn, là sự mâu thuẫn giữa bén nhọn và mềm mại.
Đặc biệt là đôi mắt kia, nhìn bạn như một cố nhân ấm áp, khiến người ta không nhịn được muốn kể hết tâm sự.
Vậy câu chuyện của em, lại là thế nào?
Thân thế Kỷ Nhược Bạch cơ bản chẳng có gì bí mật, nhưng cha cậu đến nay vẫn là ẩn số. Không ai biết rốt cuộc là ai đã chinh phục được đóa hoa cao ngạo nhất lúc bấy giờ, rồi ngay khi tin sắp kết hôn bị phanh phui, liền tuyên bố rút khỏi giới giải trí. Từ đó, chẳng còn tin tức gì về Thẩm Nhược. Cha cậu càng như bốc hơi khỏi nhân gian, từng không tìm ra chút dấu vết.
Sau này, bên cạnh Thẩm Nhược chỉ có Kỷ Nhược Bạch.
Chưa từng có bóng dáng người cha, chỉ có đứa bé Kỷ Nhược Bạch nắm vạt áo Thẩm Nhược, đối diện ống kính luôn không cảm xúc.
Cô độc, gầy nhỏ, Kỷ Nhược Bạch.
Ít nhất Trần Duẫn Triết cảm nhận là vậy.
Hồi nhỏ, Kỷ Nhược Bạch bị chụp ảnh rất nhiều lần, Thẩm Nhược dường như cũng không cố ý phòng truyền thông can thiệp. Đứng bên Thẩm Nhược, Kỷ Nhược Bạch nhiều lần bị báo chí vây hãm, không chỉ vì thân thế, mà còn vì khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành ấy.
Cậu thật sự quá đẹp.
Khi còn nhỏ, như được tạc từ ngọc, mỗi năm lớn thêm một tuổi, lại sắc sảo thêm một phần nhưng vẫn ẩn chút mềm mại. Lúc đầu ánh mắt còn chút chống cự, sau rồi quen dần, vĩnh viễn mím môi, không tiết lộ chút cảm xúc nào.
Đặt cạnh bức ảnh hotsearch ở sân bay chính là Kỷ Nhược Bạch năm mười hai tuổi.
Cậu dường như chưa từng thay đổi. Cảm giác cô độc không đổi, vẫn gầy gò nhỏ bé. Khuôn mặt không đổi, vẫn là mỹ nhân khuynh thành ấy, chỉ có cơ thể trưởng thành, chiếc bình đựng nỗi buồn cũng lớn dần.
Trần Duẫn Triết nhìn bức ảnh, viết ra câu hát đầu tiên.
‘’Ánh mắt em chứa cả một thế giới.''
Rồi là câu thứ hai…
‘’Tôi nhìn thấy những ngôi sao đang bay trong đó.''
Trần Duẫn Triết đột nhiên cảm thấy đôi mắt ấy thật buồn. Không phải anh chưa từng thấy dáng vẻ Kỷ Nhược Bạch cười, lúc họ cùng ghi hình chương trình tạp kỹ, cậu cũng cười, khi được MC khen ngợi cũng sẽ cười, gặp fan tỏ tình còn biết đỏ mặt xấu hổ. Chỉ cần tìm trên Weibo là sẽ thấy rất nhiều bức ảnh Kỷ Nhược Bạch cười rạng rỡ.
Nhưng đôi mắt ấy… không hề cười.
Câu thứ ba:
‘’Còn có những cánh bướm tự do.''
Câu thứ tư:
‘’Xin đừng sợ hãi.''
Câu thứ năm:
‘’Chỉ một ánh mắt của em đã là cả thế giới của tôi.''
……
Kỷ Nhược Bạch cuối cùng cũng quay xong cảnh này, thì điện thoại của chị Trang đã gọi tới, giọng bên kia có phần ồn ào, rõ ràng vừa mới họp xong. Giọng chị Trang nghe ra mệt mỏi đôi chút. Chương trình tạp kỹ phải ít nhất một tuần nữa mới phát sóng, còn bên này phim vẫn phải quay thêm một tháng, cơ bản chẳng có độ phủ sóng nào. Nhưng hiện tại trên mạng lại tràn ngập thảo luận về hai người, việc duy trì nhiệt độ là cấp bách nhất.
Cô ấy chẳng quan tâm bài hát mới của Trần Duẫn Triết tên gì, nhưng hotsearch tốt nhất vẫn phải có tên nghệ sĩ nhà mình. Thế là cả công ty tăng ca họp bàn, cuối cùng đưa ra kết luận: duy trì độ nóng của hai người, dù sao xu hướng này cũng có lợi. Nhưng nghệ sĩ nhà mình cũng chẳng phải dạng dễ bảo, chị Trang vốn quen mẹ của Kỷ Nhược Bạch, năm đó khi cô mới vào nghề, người nghệ sĩ đầu tiên cô dẫn dắt chính là Thẩm Nhược. Giờ lại dẫn dắt Kỷ Nhược Bạch, hai mẹ con đúng là như đúc từ một khuôn – có một sự bướng bỉnh khó tả. Chị Trang chỉnh lại cảm xúc rồi mở miệng:
“Nhược Bạch, bên chị muốn em đăng một bài Weibo.”
“Đăng gì?” Kỷ Nhược Bạch đã đoán trước được chuyện sẽ thành ra thế này, giọng vẫn bình tĩnh.
Chị Trang hiểu rõ tính cậu, bảo cậu đi xào CP thì chắc chắn cậu sẽ không đồng ý. Hơn nữa, Kỷ Nhược Bạch vừa có diễn xuất vừa có nhan sắc, độ đề tài lúc nào cũng cao, là đối tượng công ty đang tập trung lăng xê dài hạn, họ cũng không muốn làm mấy trò xào CP – vừa tốn sức lại chưa chắc được lợi.
“Trần Duẫn Triết không phải sắp ra bài mới sao, em có thể đăng một bài chờ mong ca khúc mới của cậu ấy. Đây là cách uyển chuyển nhất mà bên chị nghĩ ra – hai người tốt nhất nên có tương tác, nhưng đừng quá lộ liễu, cũng đừng làm quá, cứ dừng ở mức bạn bè là tốt nhất.
“Nhưng em với cậu ấy đâu có quen thân, làm thế trắng trợn vậy được không?” Kỷ Nhược Bạch hơi nhíu mày. Trong giới giải trí, tối kỵ nhất chính là quá độ, chơi chiêu thì được, nhưng không khéo là lấy danh tiếng ra đặt cược.
Chị Trang cũng đã tính đến chuyện này, may là Kỷ Nhược Bạch vốn khá thích Foryoung, trước đây còn từng nói trong phỏng vấn rằng bài cậu thích nhất là Cây Xương Rồng Điên Cuồng của Foryoung, nên không sợ bị đào quá khứ.
“Không sao, bên chị đã bàn rồi. Đợi em quay xong phim sẽ có một show truyền hình thực tế, đang thương lượng, khả năng Trần Duẫn Triết cũng sẽ tham gia, coi như là làm nóng trước.”
Kỷ Nhược Bạch suy nghĩ một chút, không phản đối. Mẹ cậu vốn là minh tinh, cậu hiểu quá rõ cái cách vận hành của giới này – trong giới giải trí, vĩnh viễn luôn có người trẻ hơn xuất hiện.
Cậu còn mười phút nghỉ ngơi, nghĩ rồi vẫn mở Weibo.
Mười phút sau, Kỷ Nhược Bạch đẩy hotsearch của Trần Duẫn Triết lên đỉnh.
Thật ra chẳng làm gì nhiều, chỉ đơn giản repost lại bài Weibo của Trần Duẫn Triết, kèm thêm một câu:
“Tôi cũng mong chờ.”