Trong Trường Tín Cung, sắc mặt của ba người như đổ mực, đen đến mức so với đáy nồi còn đen hơn.
"Đúng là không biết xấu hổ! Trên đời này chắc chẳng tìm nổi ai da mặt dày hơn Tần thị!" Ôn thái hậu tức đến mức đấm ngực giậm chân, nhưng mắng tới mắng lui cũng chỉ quanh quẩn vài câu cũ, không tìm được lời nào mới hơn để phát tiết.
Bà ta tức quá, chộp lấy chén rượu ném thẳng về phía hình ảnh đang phát ra từ pháp khí chiếu ảnh. Đáng tiếc hình ảnh kia chẳng bị ảnh hưởng chút nào, mà Trường Tín Cung lại tổn thất một cái ly ngọc quý giá từ thời tiền triều truyền lại.
Ôn hoàng hậu len lén quan sát sắc mặt Tiêu Trạch. Hoàng thượng đã uống không ít rượu, nhưng sắc mặt vẫn không biến đổi, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm hình ảnh nữ nhân đang cười nói bên ngoài kia, nơi đáy mắt sâu thẳm như đang giấu một cơn bão lớn sắp cuộn trào.
Ôn hoàng hậu nâng chén rượu, tay run nhẹ, trong lòng ê ẩm. Vị đế vương từng một lòng dịu dàng với nàng ta giờ đây lại hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của nàng ta.
Nàng ta nghẹn ngào, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Hoàng thượng, người đừng để tâm đến Tần tỷ tỷ nữa. Thần thiếp đỡ ngài về nghỉ một lát..."
Câu nói còn chưa dứt, Tiêu Trạch đã đột ngột đứng bật dậy, gần như bước hụt tay chân, loạng choạng rời khỏi Trường Tín Cung.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play