Tô Nam nhỏ giọng: "Cậu  nói cũng có lý đấy, nhưng đó là cổ đại mà, sao có thể lấy quan điểm hiện đại mà áp lên cổ nhân? Có hậu cung thì cũng là chuyện bình thường thôi."

"Tôi đâu có bảo phải lấy tư tưởng hiện đại mà áp lên họ.

Tần Kiểu cười lạnh: "Tôi chỉ bình luận về riêng cái tên "cẩu hoàng đế" trong kịch bản này thôi. Cái gọi là "si tình" của hắn, là dựa trên nền tảng nỗi bất hạnh của vô số nữ tử vô tội. Có gì đáng để cảm động hay ca ngợi chứ?"

"Nữ chính là bạch liên hoa được hắn nâng lên tận mây. Còn Hoàng hậu thì sao? Là người vợ chính thức, từng trợ giúp hắn đăng cơ, củng cố quyền lực. Cuối cùng lại bị bạc đãi, vứt bỏ. Hắn còn dám tự cho là mình si tình? Cái kiểu lấy oán báo ơn như vậy, tôi nhìn mà chỉ muốn yue."

(yue = tiếng mạng, mô phỏng âm thanh ghê tởm, kiểu "ọe" nhưng mang sắc thái mỉa mai)

"Này..." Tô Nam nhất thời cũng không biết nói gì để phản bác.

Tần Kiểu lại tiếp: "Hơn nữa, loại cẩu hoàng đế này nghe người ta nịnh hót mãi rồi tự cho mình là thiên mệnh chi tử, là cao nhân đỉnh cấp, là tuyệt đỉnh thông minh. Nhưng thực ra chỉ là hôn quân tự cao tự đại, làm việc theo ý mình."

"Hắn chán ghét Hoàng hậu thì phủi sạch hết mọi thứ nàng từng làm cho hắn, còn ghét lây luôn những người có liên quan đến nàng. Nhưng Hoàng hậu là người xuất thân danh môn, chẳng lẽ không có lấy một chút điểm tốt? Chẳng lẽ gia tộc nàng toàn là tội ác tày trời, đến mức phải diệt sạch?"

"Ai... Quả nhiên là được làm vua thua làm giặc, sử sách đều do kẻ thắng viết." Tô Nam cảm khái.

"Cho nên kịch bản này chính là: cẩu hoàng đế vô cùng ích kỷ, vì một tiểu bạch liên mà đắm chìm trong mớ tình cảm nhi nữ, chẳng buồn đoái hoài gì đến đại cục. Hoàng hậu tám đời xui xẻo, đổ máu cả đời, gặp phải tra nam, bị lợi dụng một đời, cuối cùng còn mang danh xấu ngàn năm."

Tần Kiểu nghĩ đến tên cẩu nam nhân Tiêu Trạch, càng mắng càng thấy sảng khoái.

Người đời đều nói Tiêu Trạch là đế vương si tình, cả đời chỉ yêu một người dịu dàng. Hắn có thể gọi là "chuyên tình", nhưng tuyệt đối không xứng làm một vị minh quân tài đức.

Cô từng xuyên vào thế giới trong sách, tận mắt chứng kiến xã hội cổ đại lạc hậu, từng âm thầm thúc đẩy cải cách một vài phương pháp. Nhưng tên cẩu kia, chỉ cần biết là do cô đề xuất, liền khinh thường, liếc một cái cũng không thèm.

"Kiểu Kiểu, cậu nói rất có lý, nghe mà cảm xúc dâng trào."

"Không chừng tôi còn đang đắm chìm trong cảm giác trải nghiệm kia thật đấy!"

"Phốc~ Chỉ là nhân vật trong sách thôi mà, cần gì phải nhập vai chuyên nghiệp vậy? Lần sau cậu làm Hoàng hậu, tôi làm Hoàng đế, Tô ca nguyện cả đời chỉ yêu mình cậu!" Tô Nam cười đùa.

Tần Kiểu lườm hắn: "Cút!"

...

Cùng lúc đó, trong hoàng cung.

Trong điện, Tiêu Trạch ngồi trên long ỷ, lúc này đã tức giận đến mức không thể dùng từ "phẫn nộ" mà hình dung.

Hắn mặt mày âm trầm, bất ngờ nắm lấy nghiên mực đặt trên bàn, ném thẳng về phía màn hình đang phát hình ảnh trước mắt.

Nghiên mực bay giữa không trung vạch thành một đường cong đẹp mắt, mực bắn tung tóe khắp đất, tạo nên một bức họa hỗn loạn, như thể có quỷ mị đang giương nanh múa vuốt cười nhạo hắn.

Đám thái giám đứng hầu đều run rẩy, cúi gằm đầu, không dám ngẩng lên. Không biết lại là vị đại thần nào dâng tấu chương chọc giận long nhan đến thế.

Mà bốn phía không trung, những màn hình đang phát sóng trực tiếp vẫn không chút ảnh hưởng, tiếp tục chiếu cảnh sinh hoạt thường ngày ở một thế giới khác.

"Người đâu!"

Tiêu Trạch nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Truyền chỉ xuống dưới: Không được an táng Tần thị! Trẫm muốn nghiền xương phế hậu Tần thị thành tro!"

Đám thái giám đang quỳ dưới đất vội vã thu dọn mảnh vỡ, cuống quýt lĩnh mệnh.

Ánh mặt trời u ám nơi chân núi Vạn Tuế.

Võ Tuấn Dật đang đốc thúc đám thợ thủ công đào huyệt. Hôm qua Thiên tử từng đích thân ra lệnh hắn phải an táng Tần hoàng hậu chu đáo, nhưng nghĩ đến thân phận "phế hậu" hiện giờ, táng nhập hoàng lăng dường như không thích hợp.

Huống hồ... thi thể kia căn bản không phải là Tần hoàng hậu.

Tối qua lúc thu dọn thi thể, Võ Tuấn Dật đã phát hiện có điểm bất thường. Đây rõ ràng là một xác thái giám đã chết từ lâu, bị linh cẩu gặm đến tan tác, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phân biệt.

Hắn lệnh cho người đặt xác ấy vào một chiếc quan tài nhỏ, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi huyệt mộ đào xong là có thể chôn cất.

Việc này không thể chậm trễ, tránh sinh hậu hoạ.

Còn Tần hoàng hậu thực sự sống chết ra sao, đã đi đâu... chỉ có thể phó mặc cho số trời.

Không ai biết, Võ Tuấn Dật từng nhận ân huệ của Tần hoàng hậu, nhưng nàng chưa từng vì thế mà lợi dụng hắn, càng không nhờ cậy ân nghĩa xưa.

Không ngờ mọi việc vừa bắt đầu tiến hành, trong cung đã lập tức truyền xuống khẩu dụ mới:

Không được an táng phế hậu!

Hoàng thượng muốn nghiền xương thành tro!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play