Tiêu Trạch ngồi trở lại long ỷ, không nhìn màn hình đang phát trên không trung nữa, chỉ gắt gao siết chặt khối ngọc kia trong tay. Như thể chỉ cần cầm nó, mới tìm lại được một chút an ủi mong manh.
Tần Kiểu làm vậy, rõ ràng là cố tình tức hắn, cố ý chọc hắn phát điên. Nàng chỉ muốn trả thù, muốn hắn giận nàng, hận nàng cả đời, để cả đời này hắn mãi sống trong cái bóng của nàng, không lúc nào yên ổn!
Tiêu Trạch nghĩ đến đây, bỗng thấy lòng mình trống rỗng, có phần mất mát, có phần... nhụt chí.
Thời gian trôi qua rất lâu, hắn vẫn giữ nguyên tư thế nắm lấy khối ngọc lục kia, ngồi bất động như một pho tượng đá, lặng im xuất thần.
Trần công công trong lòng thở dài, nhẹ giọng hỏi dò: "Hoàng thượng... cái rương này... xử lý thế nào ạ?"
Tiêu Trạch lúc này mới hồi thần: "Cứ đặt ở đây. Trẫm muốn nhìn xem, trong lòng nàng lưu luyến nhất rốt cuộc là thứ gì."
Nếu lúc này Tần Kiểu có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nói thẳng vào mặt hắn: Mấy thứ đó nàng không bán, không phải vì lưu luyến, mà vì... chả đáng bao nhiêu tiền.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT