!
Một sự ồn ào hỗn loạn vây quanh, dường như có vô số giọng nói chồng chéo, nhưng lại chẳng thể nghe rõ ai đang nói gì. Chử Diên nhíu mày, khó nhọc mở mắt. Trong tầm nhìn mờ ảo, cậu lướt qua hàng tựa sách đầu tiên, những chữ "Đề thi Toán học lớp 11 chắc chắn sẽ ra" đập thẳng vào mắt.
Cậu có chút mơ hồ, tự nhủ: "Mình đang mơ về thời cấp ba sao?"
Ngay lúc đó, giọng nói trầm ấm của một người đàn ông trung niên vang lên từ bục giảng: "Chắc hẳn mọi người đều đã đoán được. Bạn học này chính là học sinh sắp chuyển đến lớp chúng ta, Hoắc Kiệu…"
Chử Diên xoa bóp cánh tay đã tê dại vì bị đè ép, ngẩng đầu nhìn lên. Vì vừa ngủ dậy nên tầm mắt có chút nhòe nhoẹt. Cậu nhìn về phía trước, trong lòng ngờ vực: "Hoắc Kiệu? Không nhớ rõ cấp ba có người này. Cái tên này sao lại quen thuộc… Hoắc Kiệu… Hoắc Kiệu…"
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên, tim cậu đập thình thịch. Tầm mắt cũng trở nên rõ ràng hơn ngay khoảnh khắc ấy.
Cậu thấy hai người đang đứng trên bục giảng. Một nam sinh dáng người cao ráo, mặc áo thun đen, làn da trắng sáng. Hắn tuấn tú đến kinh ngạc, ngũ quan sắc sảo, sống mũi cao thẳng. Biểu cảm trên mặt mang theo vẻ bất cần, nhưng lại toát lên sự kiên định bẩm sinh.
Còn người đàn ông trung niên bụng phệ đứng bên cạnh, Chử Diên cũng nhận ra ngay lập tức – Chủ nhiệm lớp 5 khối 11, Lỗ Chí Đông.
"!!!"
Chử Diên sững sờ, đôi mắt trợn tròn.
Cảm giác này thật kỳ lạ, như thể trong đầu bỗng nhiên xuất hiện ký ức của một người khác. Cậu nhớ mình vừa ra khỏi lớp học nấu ăn, đang chờ đèn xanh ở ngã tư và chuẩn bị băng qua đường thì đột nhiên một chiếc ô tô mất lái lao đến…
…Vậy là, mình chết rồi sao?
Tim Chử Diên đập loạn xạ. Cảnh tượng trước mắt cùng ký ức hỗn độn trong đầu khiến cậu nhớ đến một cuốn tiểu thuyết đam mỹ mình đọc cách đây không lâu. Cậu mơ hồ đoán ra – hình như mình đã xuyên sách!
Sau khi thi đại học, Chử Diên cuối cùng cũng có một khoảng thời gian rảnh rỗi để tận hưởng. Trong lòng cậu tràn đầy mong đợi về cuộc sống du học sắp tới. Cũng trong lúc nhàn rỗi, cậu đã đọc một cuốn tiểu thuyết đam mỹ.
Cậu vẫn nhớ rõ tên cuốn tiểu thuyết đó là 《Người Gặp Người Thích Rốt Cuộc Thích Ai》, nội dung cũng "cẩu huyết" như cái tên của nó vậy.
Trong tiểu thuyết, thụ chính Tô Niệm Thanh là một người mà ai gặp cũng thích. Từ nhỏ đã có một mối tình đầu với ánh trăng sáng, nhưng ánh trăng sáng lại không chịu đối mặt với tình cảm của họ. Để trốn tránh Tô Niệm Thanh, người đó đã ra nước ngoài du học. Sau khi Tô Niệm Thanh đau khổ tột cùng, cậu không muốn tin vào tình yêu nữa.
Thế nhưng, vì thuộc tính "người gặp người thích" của Tô Niệm Thanh, xung quanh cậu có rất nhiều "lốp xe dự phòng" thầm yêu cậu. Dù biết Tô Niệm Thanh không thích mình, họ vẫn khăng khăng một mực với cậu. Thậm chí đến cuối cùng, sau khi Tô Niệm Thanh và ánh trăng sáng gương vỡ lại lành, họ vẫn không chịu từ bỏ, nói rằng sẽ mãi mãi chờ đợi cậu.
Chử Diên đọc cuốn tiểu thuyết mà cảm thấy vô cùng chấn động. Mặc dù đã sớm nhận ra xu hướng tính dục của mình, nhưng cậu chưa bao giờ gặp được người mình thích. Chuyện yêu đương thì lại càng "dốt đặc cán mai" – đây cũng là lý do cậu đọc tiểu thuyết để "lấy kinh nghiệm". Nói đến đây cũng thật trùng hợp, trong cuốn tiểu thuyết này cũng có một người tên là Chử Diên, một nhân vật phụ yêu thầm Tô Niệm Thanh.
Trong tiểu thuyết, Chử Diên là một người vô cùng tự ti. Vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó, hơn nữa sau khi vào được trường Trung học số 7 đứng nhất nhì thành phố Giang Châu thì thành tích học tập hoàn toàn không theo kịp. Dần dần từ tự ti trở nên âm u, vặn vẹo. Cậu còn có những hành động day dưa quá trớn với Tô Niệm Thanh, cuối cùng bị nhà trường đuổi học, liên lụy cả mẹ cũng bị mất việc.
Khi ấy, Chử Diên phải chịu đựng cảm giác kỳ cục vì trùng tên mới có thể đọc tiếp, chỉ vì muốn xem thụ chính cuối cùng sẽ ở bên ai.
Mà bây giờ, Chử Diên thấy may mắn khi chính mình đã đọc qua đoạn này, chứ không phải lựa chọn bỏ qua. Cậu đã xác định được, mình đã trở thành Chử Diên trong cuốn tiểu thuyết kia.
Như vậy, nam sinh đang đứng trên bục giảng bây giờ chính là nhân vật công có độ nổi tiếng cao nhất trong toàn bộ cuốn tiểu thuyết, hiện tại là học sinh chuyển trường vừa đẹp trai vừa tàn khốc, tương lai là bá đạo tổng tài – Hoắc Kiệu.
Có rất nhiều độc giả đã từng cho rằng Hoắc Kiệu mới là công chính của bộ tiểu thuyết này. Dù Chử Diên đọc lúc đêm khuya, cậu vẫn có thể nhìn thấy những bình luận "tâm nguyện khó thành" của độc giả trong khu bình luận.
Giờ phút này, điều Chử Diên nghĩ đến không phải là tác giả đã dùng hết bút mực ca ngợi Hoắc Kiệu, mà là – run bần bật. Cậu nhớ kết cục thê thảm của Chử Diên trong tiểu thuyết chính là do Hoắc Kiệu này một tay tạo thành! Hơn nữa còn tặng kèm một đòn hiểm có giá trị vũ lực!
Nhìn thấy Hoắc Kiệu, Chử Diên theo bản năng vươn tay tìm kiếm trong ngăn bàn. Sau khi sờ đến một cuốn sổ tay bìa cứng màu đen, cậu không thèm xem mà vội nhét nó vào một ngăn trong cặp!
Chính là cuốn nhật ký tràn ngập tên Tô Niệm Thanh cùng với sự ái mộ dành cho Tô Niệm Thanh này. Sau này, nó sẽ bị người ta biết được và bại lộ ra ánh sáng, khiến nguyên thân phải chịu hết mọi lời chê cười, trực tiếp hắc hóa, từ đó một đi không trở lại trên con đường tìm chết!
Nghĩ đến đây, Chử Diên nói lời xin lỗi với nguyên thân trong lòng. Cậu tính khi trở về sẽ thiêu hủy cuốn nhật ký này.
Sau khi có ý tưởng, Chử Diên nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu lên lại vừa lúc đối diện với ánh mắt lạnh nhạt đang nhìn sang nơi này của Hoắc Kiệu. Cậu không khỏi ngẩn ra một chút.
Rất nhanh, Hoắc Kiệu đã thu hồi tầm mắt. Rồi sau đó, Chử Diên nghe thấy hắn nói với "lão Lỗ" một câu: "Hàng cuối cùng."
Chử Diên: "?" Cậu thầm nghĩ, có ý gì vậy?
Sau đó cậu thấy "lão Lỗ" hơi ngẩn người một chút, giống như rất khó khăn mà trả lời: "…Cũng được vậy."
Hoắc Kiệu gật đầu, lập tức đi xuống bục giảng, đi đến hàng cuối cùng, cuối cùng dừng lại – chỗ ngồi bên cạnh Chử Diên.
Lúc này Chử Diên mới hiểu ra, hóa ra Hoắc Kiệu muốn ngồi ở hàng cuối cùng chứ không phải là nhìn ra thân phận giả của cậu khi xuyên vào sách. Chử Diên nhẹ nhàng thở ra một hơi, đồng thời cũng có chút khó hiểu. Cậu nhớ rõ trong tiểu thuyết, chỗ ngồi của Hoắc Kiệu là ở hàng thứ năm trong lớp – đáng lẽ là chỗ của bạn học nữ tạm nghỉ học mới đúng chứ.
Vì chưa đổi chỗ ngồi nên từ lúc cô bạn tạm nghỉ học hồi cuối tuần trước đến giờ, vị trí của cô vẫn còn trống.
Vốn dĩ Lỗ Chí Đông muốn cho nguyên thân ngồi vào chỗ đó, nhưng nguyên thân lại bị tâm lý tự ti quấy phá, cho rằng "lão Lỗ" muốn hắn ngồi vào chỗ đó là sự bố thí không có ý tốt – trước đó, vì sĩ số lớp là số lẻ, nguyên thân là người duy nhất không có bạn cùng bàn. Nguyên nhân khác là vì thành tích của hắn ở vị trí cuối cùng, trong lớp lại dựa theo thành tích mà lựa chọn chỗ ngồi, thành ra nguyên thân là người bị thừa ra kia.
Chuyện này cũng làm cho nguyên thân canh cánh trong lòng mãi, ngày càng trở nên tối tăm, quái gở hơn.
Nghĩ đến đây, lúc trong lòng Chử Diên cảm khái cũng là lúc cậu suy tư. Quá rõ ràng, tình tiết trong tiểu thuyết đã biến hóa một ít rồi. Mặc dù cậu không rõ vì sao lại như vậy, nhưng nó vẫn là một chuyện đáng để vui mừng. Chuyện này có ý nghĩa rằng vận mệnh nhân vật phụ của cậu bây giờ không phải là không thể thay đổi được.
Chử Diên vẫn luôn cẩn thận chú ý đến Hoắc Kiệu. Cậu thừa nhận, Hoắc Kiệu không hổ là một trong những vai chính trong tiểu thuyết. Đứng trong phòng học như lập show diễn, có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người dễ như trở bàn tay.
Chử Diên nhìn thấy Hoắc Kiệu lưu loát kéo ghế ra, ngón tay thon dài lại có lực. Rồi sau đó hắn hơi dừng lại một chút, dường như có chút do dự.
Giờ phút này Chử Diên đột nhiên nhanh trí, cậu rút ra một miếng khăn giấy đưa cho Hoắc Kiệu: "Cho cậu."
Hoắc Kiệu ngẩn người, liếc nhìn Chử Diên một cái. Gương mặt tuấn tú dưới ánh chiều tà khi mặt trời lặn chiếu qua từ cửa sổ kính đẹp đến mức làm người ta kinh ngạc, cảm thán.
Hắn nhận lấy khăn giấy, nói một tiếng "Cảm ơn". Âm thanh có hơi trầm, nhưng rất êm tai.
Chử Diên cũng ngẩn người, bừng tỉnh nhận ra Hoắc Kiệu đến vào tiết cuối cùng của buổi chiều. Cậu lắc đầu tỏ ý không cần cảm ơn, trong lòng suy nghĩ này thật đúng là mới thấy lần đầu.
Hoắc Kiệu đặt cặp sách xong lại đi ra ngoài một chuyến, ôm về một chồng sách giáo khoa thật dày. Hắn rõ ràng rất gầy nhưng lại rất có sức lực, lúc cánh tay dùng lực sẽ hiện ra một đường cong cơ bắp đẹp đẽ.
Chử Diên nhìn cánh tay nhỏ xíu của mình, cảm thấy có chút hâm mộ.
Từ trước khi học cấp ba, cậu đã hi vọng mình có thể nhanh nhanh lớn lên, nhanh nhanh thành niên. Lúc học cấp ba, mỗi ngày cậu đều thức đêm làm đề luyện tập, cuối cùng vào lúc thi đại học xong đã đạt được thành tích tốt ngoài mong đợi, rồi thuận lợi xin được vào trường học yêu thích. Cảm giác cuối cùng mình đã trở thành một người lớn lợi hại.
Chỉ là không nghĩ tới cực khổ ba năm trời, một nhoáng lại trở về trước giải phóng.
Chử Diên thở dài.
Không bao lâu sau, tiếng chuông tan học vang lên, tuyên bố chương trình học của một ngày đã kết thúc.
Trường Trung học số 7 có lý tưởng và quan niệm dạy học rất tiên tiến. Tiết tự học buổi tối cũng không ép buộc học sinh ngoại trú tham gia, có thể lựa chọn về nhà hoặc là ở lại trường. Còn học sinh nội trú thì không tự do được như vậy.
Hoắc Kiệu đi ngay sau tiếng chuông tan học. Hắn cao lớn chân dài, chớp mắt một cái liền không thấy đâu.
Chử Diên nhẹ nhàng thở ra. Hoắc Kiệu mang tới cảm giác áp bức đã quá đủ rồi. Hắn ngồi ở bên cạnh, Chử Diên ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Ngày thường nguyên thân cũng sẽ không về nhà sớm như vậy, nhưng trong lòng Chử Diên có việc. Bởi vậy sau khi thu dọn cặp sách xong xuôi, cậu cũng cùng người bạn duy nhất trong lớp – Tiêu Trình Trình ngồi ở hàng trước nói lời tạm biệt, nói mình phải về nhà.
Tiêu Trình Trình là một người hơi mập mạp có đeo mắt kính. Nguyên nhân làm bạn với Chử Diên là vì cậu chàng tương đối nhiệt tình. Còn nguyên nhân nguyên thân làm bạn với cậu chàng là vì thành tích của Tiêu Trình Trình cũng kém giống hắn.
Trước kia Tiêu Trình Trình đều là người đứng cuối lớp, nguyên thân là người đứng thứ hai từ dưới đếm lên. Kết quả lần trước kiểm tra, Tiêu Trình Trình vượt qua nguyên thân đứng thứ hai từ dưới đếm lên, nguyên thân liền không vui vẻ mấy, đã có một khoảng thời gian không phản ứng tốt đẹp gì với Tiêu Trình Trình rồi.
Tiêu Trình Trình đột nhiên bị chào hỏi nên có chút được ái mà sợ, cậu chàng "A" một tiếng. Cảm giác Chử Diên hôm nay không u tối giống với mọi khi làm người ta không thoải mái. Thậm chí bộ dáng trên mặt mỉm cười thoạt nhìn rất tươi đẹp, làm cho cậu chàng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Chử Diên hồi học lớp 10.
Vì thế cậu chàng cũng nhiệt tình nở nụ cười tươi, dùng sức vẫy tay với Chử Diên. Cậu chàng thích nhất là làm bạn cùng với những người xinh đẹp!
Nhà Chử Diên nằm trong thành bắc cũ lạc hậu nhất Giang Châu, vị trí cách trường Trung học số 7 nằm tại đoạn đường phồn hoa rất xa. Ngày thường nguyên thân đều chạy xe đạp đi học.
Trước kia Chử Diên chưa từng chạy xe đạp. Cậu đẩy xe đạp từ nhà xe trong trường ra, sau khi ra khỏi cổng trường thì đẩy đến một con đường lớn mới dám leo lên đạp thử.
Cũng ổn, tuy lúc đầu có hơi lung lay, nhưng rất mau cậu đã có thể khống chế được rồi.
Chử Diên tự cổ vũ cho chính mình, sau đó đạp đi theo hướng ở trong trí nhớ.
Từ giờ trở đi, cậu phải vĩnh biệt ngôi nhà đã ở mười tám năm kia, bước vào ngôi nhà của cậu ở thế giới này.
Hi vọng cha mẹ, ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại tất cả đều sống tốt, không cần đau lòng vì mình. Cũng hi vọng chính mình có thể không sợ hãi trước bất kỳ khó khăn nào, tiến bước không lui.
Tháng 5, gió nhẹ lướt qua đồng phục màu xanh trắng, thiếu niên như con cá vui vẻ thống khoái chen vào trong dòng người.