Đôi mắt trong trẻo, xinh đẹp kia ướt đẫm, chăm chú nhìn Thời Thiển Độ.

Cậu thể hiện rõ sự không muốn, còn có chút sợ hãi.

Cái đuôi của khuyển yêu... thật sự mẫn cảm đến thế sao?

Vân Dư càng né tránh, nàng lại càng không muốn để cậu được như ý. Nàng nắm lấy chiếc đuôi xù lông, ngón cái hơi dùng sức, xoa xoa lên đó.

Hành động này khiến chú cún nhỏ nửa yêu tội nghiệp cắn chặt môi dưới. Cậu như cảm thấy lãnh địa của mình bị xâm phạm, lại như bị người ta nắm được điểm yếu chí mạng, giao cả tính mạng vào tay nàng. Hốc mắt cậu đỏ lên, môi hé mở, dường như rất muốn nàng buông tay, nhưng lại sợ nàng giận dỗi rồi bỏ rơi cậu.

Nàng cười hỏi: “Vẻ mặt này của ngươi, là sợ hãi hay là xấu hổ?”

Thật ra, cả hai đều có.

Là một khuyển yêu, Vân Dư thực sự sợ người khác chạm vào đuôi mình. Hơn nữa...

Cậu nhỏ giọng nói: “Cái đuôi, chưa từng bị người ngoài chạm vào.”

Thời Thiển Độ vừa định nói gì đó, thì đột nhiên nhớ ra một chuyện: Mèo và chó lật người ra chỉ là để bày tỏ thiện chí, giống như con người bắt tay vậy, nhưng nếu con người trực tiếp xoa bụng chúng, thì cũng giống như đối với một người đang bắt tay thân thiện mà lại thò tay xuống dưới... Sờ đuôi cũng có lẽ là như vậy?

Nàng bỗng cảm thấy, văn hóa khác nhau, có lẽ hành động của nàng thật sự không phù hợp.

Ngón tay từ từ buông lỏng.

Nàng ho nhẹ một tiếng, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Vân Dư.

“Thôi, ta thấy cũng không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.”

Vân Dư thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cái đuôi của cậu quá mẫn cảm, bị véo một cái mà suýt nữa cậu đã rơi nước mắt. Cảm giác bị người khác sờ đuôi... thực sự rất kỳ lạ. Rõ ràng khi cậu tự sờ thì chẳng có cảm giác gì.

Cậu nhìn Thời Thiển Độ đi rửa mặt rồi lên giường trước. Sau đó, cậu chủ động đi xuống giúp nàng tắt đèn rồi mới trở về cuộn mình trên sofa.

Có lẽ vì huyết thống yêu quái, dù suy dinh dưỡng nhưng cậu cũng không quá lùn so với bạn bè cùng trang lứa. Chỉ là quá gầy, cuộn tròn lại trông rất nhỏ bé.

Thân hình lún sâu vào chiếc sofa, cậu đắp thêm chiếc áo khoác được "tặng", trùm kín mít, chỉ lộ ra mái đầu tóc xoăn nhỏ, dựa vào tay vịn sofa hơi cứng.

Đôi mắt hổ phách lén lút nhìn về phía con người đang nằm nghiêng, quay lưng lại với cậu trên giường.

Sau này chắc sẽ không còn phải ngủ ngoài đường, không còn bị người ta đánh nữa, phải không?

Nàng đôi khi trông rất hung dữ, nhưng dường như chỉ là dọa cậu, chưa bao giờ thực sự động chân động tay.

Ừm, nàng là người tốt.

Vân Dư khép mắt, hàng mi dài cong vút như chiếc quạt nhỏ khẽ cụp xuống.

Ngủ trong phòng vào mùa đông thật tốt.

Ấm áp quá.

Bên trong nhà ăn của trại trẻ mồ côi.

Toàn thân nóng rực, máu như sôi lên, đứa trẻ mới mười một tuổi hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra với mình. Cậu hoảng sợ tột độ khi thấy tầm nhìn của mình thay đổi, đôi tay gầy gò dần biến thành móng vuốt xù lông, thậm chí mọc ra những chiếc móng sắc nhọn!

Kèm theo đó là những tiếng la hét kinh hãi liên tiếp.

Bọn trẻ sợ hãi đến mức làm đổ cả khay thức ăn, lộ rõ vẻ kinh hoàng. Tất cả mọi người theo bản năng lùi lại.

“Cô ơi! Vân Dư là yêu quái!”

“Cô ơi mau đến đây!”

Bọn trẻ sợ hãi khóc lớn, các cô phụ trách ban đầu còn tưởng là trò đùa.

Nhưng khi nhìn thấy cậu, sắc mặt các cô lập tức thay đổi. Vừa bảo vệ bọn trẻ, các cô vừa cầm cây lau nhà ở góc tường ném về phía cậu!

“Cút đi!”

Vẻ mặt các cô phụ trách, người thường ngày ôn hòa, giờ lộ rõ sự hoảng loạn.

“Mau liên hệ Cục Quản lý Yêu quái!”

Cây lau nhà đánh mạnh vào người, Vân Dư đau đớn kêu lên một tiếng, nhưng không chạy trốn.

Đôi mắt hổ phách ngấn nước.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. Cậu còn nhỏ, đầy hoảng sợ trước sự thay đổi của bản thân, đang rất cần một người an ủi và giải thích. Cậu căn bản không liên kết mình với yêu quái, chỉ có thể vội vàng giải thích.

“Cô ơi, cháu là Vân Dư mà! Cháu... cháu cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa...”

Tất cả mọi người đều thấy rõ, con yêu quái hóa thú đang nằm trên sàn kia lại phát ra giọng nói của con người.

Yêu quái thuần huyết khi sinh ra đều ở dạng thú, lớn lên mới dần dần hóa thành hình người. Nói cách khác, Vân Dư là nửa yêu!

Vậy mà có một con nửa yêu đã ẩn náu trong trại trẻ mồ côi suốt 12 năm!

Có quá nhiều người đã chết dưới tay yêu quái. Các cô phụ trách trong trại trẻ mồ côi mồ hôi lạnh chảy ròng, không khỏi rùng mình.

Các cô vội vàng cầm lấy những vật dụng gần đó làm vũ khí, vừa bảo vệ bọn trẻ vừa đánh về phía Vân Dư.

“Mau báo cho Cục Quản lý Yêu quái, ở đây có một con nửa yêu! Là nửa yêu!”

Mâu thuẫn giữa người và yêu chưa bao giờ ngừng, trước đây cũng chưa từng nghe nói ở đâu có nửa yêu. Nửa yêu mang một nửa huyết thống con người, chắc chắn sẽ dễ dàng ẩn mình trong loài người, không dễ bị Cục Quản lý Yêu quái phát hiện.

Để một mối họa như vậy trốn thoát, sau này không biết sẽ gây ra hậu quả gì!

Vân Dư khắp nơi né tránh, muốn trốn thoát khỏi những đòn gậy đang tới tấp.

Nhưng đây là lần đầu cậu hóa thành hình thú, rất không quen với việc chạy bằng bốn chân trên mặt đất. Tầm nhìn của hình thú cũng rất thấp, hoàn toàn khác với trước đây, nên nhiều lúc cậu không thể né tránh.

Những cây gậy giáng mạnh vào người cậu, đánh đến mức cậu hoa mắt, có thể nghe rõ tiếng gậy gỗ va vào hộp sọ mình một cách đau đớn!

Cây lau nhà lại một lần nữa quật tới, đập thẳng vào cái bụng mềm mại.

Cậu đột nhiên ho ra một ngụm máu tươi, gần như không thở nổi.

Trong cổ họng phát ra tiếng nức nở như một con thú nhỏ, nước mắt cuối cùng cũng trào ra từ khóe mắt.

Cậu không hiểu, tại sao các cô lại muốn đánh cậu.

Cậu cũng không biết mình bị làm sao, tại sao lại biến thành như vậy.

Cậu không hiểu.

Không chịu nổi những đòn đánh tới tấp, Vân Dư lê một cái chân sau bị gãy, dùng tốc độ nhanh nhất có thể khập khiễng chạy về phía cửa ra của trại trẻ mồ côi —

Đến lúc này cậu vẫn không muốn rời đi.

Bởi vì cậu biết, rời khỏi nơi này cậu sẽ thực sự chỉ còn một mình.

Cậu đã từng đọc trong sách, những đứa trẻ khác đều có cha mẹ yêu thương, cha mẹ sẽ trở thành bến đỗ của mỗi đứa trẻ.

Còn cậu là đứa trẻ không ai muốn, đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ.

Trong trại trẻ mồ côi, có một vài đứa trẻ may mắn sẽ được người nuôi dưỡng nhìn trúng, nhận nuôi. Như vậy chúng sẽ có ba có mẹ.

Mỗi khi có một đứa trẻ được nhận nuôi thành công, cậu đều đứng trong sân, từ xa nhìn chúng.

Cậu cũng muốn được người khác mang đi, để có người bảo vệ, không cần phải bị những đứa trẻ lớn hơn bắt nạt.

Cậu không muốn phải chật vật như thế này, bị đuổi ra khỏi trại trẻ mồ côi một cách khó hiểu.

Thế là cậu vừa chạy vừa quay đầu lại, đôi mắt ướt đẫm nhìn về nơi cậu đã sống mười một năm, nhưng một quả bóng rổ giáng mạnh vào mặt, suýt nữa khiến cậu ngã xuống đất và không thể đứng dậy được nữa.

Cậu lại ho ra một ngụm máu, chống đỡ cơ thể đầy thương tích chạy về phía cánh cổng lớn của trại.

Bác bảo vệ ở cổng có chút ngây người, không hiểu chuyện gì.

Ông mở cổng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn các cô phụ trách vung cây lau nhà, đuổi đánh một con chó què nhỏ đang kêu rên thảm thiết.

Vân Dư cố gắng nhảy, lao ra ngoài trước khi bác bảo vệ kịp phản ứng.

Lúc này cậu đã lờ mờ nhận thức được, sau này cậu sẽ không còn ngày tháng tốt đẹp nào nữa.

Nhưng vừa chạy ra khỏi cổng, cậu đã rơi vào một vòng tay ấm áp.

Đồng thời, cậu ngửi thấy một mùi kẹo ngọt ngào.

Mùi ngọt ngào đó thấm vào phổi, cơ thể cậu dường như cũng nhẹ nhàng hơn.

Thiếu nữ loài người trẻ tuổi dùng hai tay ôm cậu vào lòng. Bàn tay chai sần khéo léo tránh đi cái chân sau bị gãy, cẩn thận nâng cậu lên, không để cậu chịu thêm tổn thương.

Một bàn tay khẽ xoa xoa cái đầu đang choáng váng và đau nhức của cậu.

Nàng nói: “Sau này, ngươi cứ đi theo ta.”

Tiếng la hét hỗn loạn phía sau dần dần yếu đi.

Trong đầu cậu chỉ còn lại câu nói kia “Ngươi cứ đi theo ta.”

Hạnh phúc đến quá đột ngột, thiếu niên gầy gò đang cuộn mình trên sofa khẽ run rẩy.

Hàng mi cong vút nhẹ nhàng rung động, có những giọt nước đọng lại.

Vân Dư khóc đến có chút nấc nghẹn.

Cậu thường xuyên mơ thấy cảnh tượng đó. Mỗi lần đều như thể được trải qua lại một lần, hình ảnh rõ ràng như vậy, khắc sâu trong cơ thể và ký ức của cậu.

Nói đến, khoảng thời gian vừa bị đuổi ra khỏi trại trẻ mồ côi, có thể nói là lúc khó khăn nhất của cậu.

Bọn trẻ trong trại rất ít khi ra ngoài, dù có ra ngoài cũng phải có cô phụ trách hoặc tình nguyện viên đi cùng. Cậu không biết nhiều về thế giới bên ngoài. Khi đó lại vừa mới biến thành hình thú, bản thân cậu còn không rõ tình hình.

Hơn nữa, 《Hiệp ước chung sống hòa bình giữa người và yêu》 còn chưa được ký kết, cậu đã bị pháp sư trừ yêu truy sát không chỉ một lần.

Có rất nhiều pháp sư trừ yêu đã trải qua bi kịch khi còn nhỏ, tràn ngập lòng hận thù với tất cả những gì liên quan đến yêu quái. Kể cả cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, kể cả cậu có một nửa huyết thống con người, kể cả cậu chưa bao giờ làm hại ai... thì bọn họ cũng muốn giết cậu.

Cậu đã trốn rất lâu, rất lâu, cuối cùng có một ngày nghe nói 《Hiệp ước chung sống hòa bình giữa người và yêu》 đã được ký kết. Cuộc sống cuối cùng cũng bình yên và an toàn hơn rất nhiều.

Bây giờ nhớ lại, thoáng chốc, hiệp ước đã được ký kết hơn hai năm rồi.

Mà cậu cuối cùng cũng...

Gương mặt nhỏ vẫn còn vệt nước mắt nhẹ nhàng cọ vào chiếc áo khoác len, có chút ngứa.

Vân Dư đưa ngón tay lau khô giọt nước đọng ở khóe mắt, thầm nghĩ, nhất định không thể để nàng phát hiện mình đã khóc.

Không thể để nàng lo lắng cho mình, phải ngoan ngoãn trở thành một người khiến nàng bớt lo.

Không biết nàng đã tỉnh chưa.

Khi mơ cậu có thể vô thức nức nở, liệu có làm phiền giấc ngủ của nàng không?

Vân Dư lén lút lau khô nước mắt trên mặt, lúc này mới vén áo khoác lên, dùng đôi mắt đầy tơ máu nhìn về phía chiếc giường.

Chiếc chăn màu trắng đồng nhất của khách sạn nhỏ nằm phẳng phiu trên giường, nhưng không thấy bóng người.

... Hửm?

Cậu hơi giật mình, vội vàng ngồi thẳng dậy từ chiếc sofa nhỏ.

Không thấy người, là ở trong phòng vệ sinh sao?

Cậu có một dự cảm không lành, hoảng hốt đến run rẩy.

Thậm chí không kịp mang dép lê, chạy nhanh đến trước cửa phòng vệ sinh.

Cửa phòng vệ sinh mở toang, bên trong trống không.

Cậu không tin, nhất định phải đi vào xem một lượt, thậm chí còn nhìn cả sau cánh cửa.

Không có.

Phòng vệ sinh không có.

Tủ quần áo cũng không có.

Căn phòng khách sạn này quá nhỏ, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy toàn cảnh, thực ra không cần phải chạy khắp nơi, có thể thấy tất cả các ngóc ngách, căn bản không thể giấu người.

Không có ai cả.

Nàng đi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play