5)
Sau này cứ gọi nàng là Tôn tiểu thư
Sau khi bác sĩ Stall kiểm tra và xác nhận vết thương đã được xử lý ổn thỏa, căn phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh.
Có thể nói, vì giúp Lục Minh Sanh lấy viên đạn và băng bó vết thương, cả hai đều trở nên lấm lem. Chiếc sườn xám đỏ sẫm vốn sạch sẽ của Tề Xán bị nhuốm máu của Lục Minh Sanh, loang lổ chỗ đậm chỗ nhạt. Mười đầu ngón tay sơn son đỏ tươi gần như hòa làm một với vết máu đã khô, khó mà phân biệt được.
Ngồi trên ghế, Tề Xán cúi đầu nhìn tình trạng quần áo của mình, khẽ thở dài, cất tiếng than vãn khe khẽ: “Lục thiếu gia, với bộ dạng này thì thiếp làm sao về nhà bây giờ?”
Lục Minh Sanh đang thưởng thức viên ngọc cóc được dưỡng trong chén nước trà Vân Vụ Nam Minh. Nghe lời oán thán của Tề Xán, động tác của hắn dừng lại, ánh mắt từ viên ngọc chuyển sang người nàng, dừng lại một chút ở vệt đỏ trên cổ và hai chiếc cúc áo đã cởi ra. Đôi mắt hắn trở nên u tối, rồi hắn mỉm cười nói: “Thật là, Lục gia ta tiếp đãi không chu đáo.”
“Xuân Vũ, đưa Tôn tiểu thư đi thay y phục.” Lục Minh Sanh gõ nhẹ viên ngọc cóc lên mặt bàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT