Tác giả: Tiêu Hồn Cúc Hoa Tán
Sau bữa ăn no nê, Tề Xán vô tư, vô lo để mặc nam chính ở lại, còn bản thân thì quay về sơn động và chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Bình minh vừa ló rạng, Tề Xán dụi dụi đôi mắt ngái ngủ bò dậy. Nào ngờ, vừa mở mắt đã thấy nam chính ngồi ngay bên giường đá, nhìn chằm chằm mình, suýt nữa khiến tim nàng ngừng đập vì sợ.
"Mẹ nó..." Tề Xán thầm mắng, tay ôm ngực. Ai mà tỉnh dậy thấy một người cứ trừng trừng nhìn mình thì cũng phải giật mình đến chết khiếp.
Sau khi vệ sinh qua loa, Tề Xán nhận ra mình có một nhiệm vụ cực kỳ gian nan: dạy nam chính nói tiếng người.
Thế là, Tề Xán ngồi cách nam chính đúng một mét – một khoảng cách an toàn. Dù sao, hắn vẫn còn đề phòng nàng.
Tề Xán nghiêm túc nói: “Ta tên Tề Xán.”
Nam chính nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa ngập tràn vẻ khó hiểu.
"Trời ơi... đừng có mà bán manh như thế." Tề Xán ôm lấy trái tim đang tan chảy.
Nàng vốn dĩ không phải là người kiên nhẫn. Điều này có thể thấy rõ qua việc mỗi khi giải toán không ra, nàng lại ném sách đi.
Tề Xán cố kìm nén, kiên trì lặp lại: “Tề Xán.”
Nàng nghĩ một lát, bặm môi lại để phát âm chữ “Tề”, rồi lại cố tình há to miệng để phát âm chữ “Xán”.
Nam chính cẩn thận quan sát khẩu hình của Tề Xán, rồi khó nhọc phát ra âm thanh: "Thê... Thê... Thê... Thảm."
"Thật thê thảm!"
Tề Xán "..."
"Thê thảm cái con khỉ khô! Cả nhà ngươi mới thê thảm!"
Tề Xán im lặng một lúc lâu, sau đó bám riết không tha, tiếp tục sửa âm cho nam chính.
Nhưng nam chính cứ như thể muốn chơi trò đối đầu với nàng, chẳng thể nào sửa được.
Cuối cùng, ngay cả âm của Tề Xán cũng bị hắn "bắt cóc". Nhận ra mình vừa thốt ra hai chữ "thê thảm", Tề Xán bất lực ngã vật ra.
"Bảy Bốn à, ngươi nói sau này nam chính có thành người nói ngọng không?"
Chứng kiến toàn bộ quá trình dạy học gian nan của Tề Xán, Bảy Bốn không chắc chắn lắm, trả lời: "Chắc là... không đâu."
Tề Xán nhăn nhó, hình dung ra viễn cảnh đó.
Làm sao bây giờ, mới nghĩ đến thôi đã thấy rùng rợn rồi.
Nàng lồm cồm bò dậy, quyết định đặt cho nam chính một cái tên. Cứ gọi "nam chính, nam chính" mãi thì kỳ cục quá.
Nam chính vẫn dõi theo từng cử chỉ của Tề Xán. Hắn nhận ra nàng vừa không vui, và cảm thấy có chút bất an.
Tề Xán nghiêm túc nói: “Ta đặt cho ngươi một cái tên, sau này ngươi sẽ gọi là Hoắc Thủy. Ngươi hành động nhanh nhẹn, nên ta lấy họ Hoắc. ‘Lão Tử’ có nói: Thượng thiện nhược thủy. Ta mong ngươi sẽ có phẩm tính nhân hậu như nước.”
Tề Xán mặt không đổi sắc, mượn luôn tên của nam chính trong nguyên tác, chẳng hề thấy ngại ngùng. Lời giải thích của nàng hoàn toàn trái ngược với ý nghĩa ban đầu.
Trong nguyên tác, cái tên này lấy khá qua loa, Hoắc Thủy đồng âm với “họa thủy” (tai họa). Còn nàng, vì có chút đồng cảm với hắn, nên muốn hắn sống một cuộc đời tự do, thiện lương.
Hoắc Thủy nghe Tề Xán nói, nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Vẻ ngoan ngoãn của hắn khiến Tề Xán không khỏi thở dài. Nàng nhặt một viên đá bên cạnh, viết hai chữ "Hoắc Thủy" xuống đất.
“Nhớ kỹ, sau này đây là tên của ngươi. Hoắc Thủy, thượng thiện nhược thủy.” Tề Xán chỉ vào hai chữ dưới đất, dặn dò.
“A... Hoắc... Hoắc... Thủy...” Hoắc Thủy lặp lại hai chữ đó, vẫn còn khá khó khăn. Hắn hoàn toàn không nhận ra sự đề phòng của mình với Tề Xán đã dần tan biến.
Tề Xán không nề hà, kiên nhẫn lặp lại nhiều lần, cho đến khi hắn có thể nói trôi chảy hai chữ này.
“Hoắc Thủy.”
Nghe được tiếng gọi trọn vẹn, Tề Xán cười thoải mái. Cổ họng nàng hơi khô, liền đứng dậy đi xuống bờ sông uống nước.
Hoắc Thủy an tĩnh đi theo sau Tề Xán, nhìn bóng lưng nhỏ bé, gầy gò của nàng mà thất thần.
Những con vật khác nhìn thấy hắn đều bỏ chạy, hoặc là ném đồ vật vào người hắn. Nhưng con người nhỏ bé này dường như không sợ hắn, cũng không đánh hắn. Hắn thật sự không hiểu tại sao.
Bỗng nhiên, bên tai Tề Xán vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống: "Giá trị hắc hóa giảm 10. Hiện tại giá trị hắc hóa là 30."
Tề Xán giật giật khóe miệng. Cái "tổ tông" này đã phải trải qua chuyện gì mà điểm khởi đầu cao thế? Nàng vất vả lắm mới giảm được mười, thấy tương lai thật là mịt mờ.
Hoắc Thủy nheo mắt, mỉm cười. Khóe mắt hơi cong lên, để lộ hàm răng trắng sáng.
Tề Xán biết Hoắc Thủy đang theo sau, vừa đi vừa dạy hắn đọc tên cây cối, cỏ dại... Sau một hồi, nàng cũng đã dạy được kha khá từ mới.
Mặt sông gợn sóng lấp lánh, nước trong veo có thể nhìn thấy tận đáy. Nhờ vậy, Tề Xán cũng không bài xích việc uống nước tự nhiên.
Tề Xán cúi đầu uống một hơi thật dài. Uống xong, nàng ngẩng lên lắc lắc mái tóc dính nước.
Hoắc Thủy cũng bắt chước nàng, hất đầu. Mái tóc dài, ướt sũng của hắn hất thẳng vào mặt Tề Xán.
Tề Xán bị tóc hất vào mặt “...”
Nàng mặt mày tối sầm, gỡ mớ tóc trên mặt ra, nhìn Hoắc Thủy bằng ánh mắt không mấy thiện ý.
Hoắc Thủy nhận ra mình lại làm sai chuyện, liền rụt lại, cẩn thận nhìn Tề Xán, trông y hệt một con thỏ trắng vô hại.
Một số người bẩm sinh đã biết cách tận dụng vẻ ngoài của mình, và Hoắc Thủy chính là một trong số đó.
Vẻ đáng thương của hắn khiến Tề Xán hoàn toàn bất lực, cơn giận chẳng biết đi đâu.
“Thôi được, ngươi cũng không phải cố ý.” Tề Xán xoa xoa tóc Hoắc Thủy, cảm thấy rất mềm mượt, liền xoa thêm hai cái.
Đôi mắt ướt át của Hoắc Thủy ngập tràn tình cảm, long lanh như nước mùa xuân.