Tề Xán chợt nhớ lại ngày đó khi nàng giả vờ không quen biết Hoắc Thủy, phản ứng kỳ lạ và câu nói “Sao ngươi có thể không nhớ ta” của Hoắc Thủy.
Bảy Tư tiếp tục giải thích cho nàng: “Ngươi biết vì sao hắn không có bất kỳ hành động gì không?”
Tề Xán vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.
“Cửu Vĩ Hồ có bí thuật ràng buộc linh hồn, nhưng hắn không đành lòng làm tổn thương ngươi. May mà hắn không dùng, nếu không ngươi có thể trở về không gian hệ thống hay không còn là một vấn đề.”
Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Chợt nhớ ra điều gì đó, Bảy Tư vung vẩy những sợi tơ vàng, làm rụng xuống một ít cánh hoa héo úa, rồi dùng lá cây xanh mướt hứng lấy. Nó đưa chiếc lá đến trước mặt Tề Xán.
Tề Xán ghét bỏ liếc nhìn những cánh hoa héo rũ, hỏi: “Làm gì?”
Bảy Tư đau lòng trả lời: “Cho ngươi ăn.”
Vẻ mặt ghét bỏ của Tề Xán càng rõ ràng hơn: “Tại sao lại bắt ta ăn cái thứ quỷ quái này?”
Bảy Tư vô cùng ủy khuất, sao có thể ghét bỏ cánh hoa của mình như vậy: “Ngươi không phải đã tiếp nhận ký ức nguyên bản của khối thân thể kia sao? Dung lượng não của mỗi người đều có hạn, mà ký ức của ngươi lại xen lẫn ký ức của người khác, rất dễ đến sau này ngươi sẽ quên mất mình là ai, thậm chí suy sụp.”
“Thật kinh tởm.” Tề Xán vẻ mặt ghét bỏ nhéo cánh hoa kia nhét vào miệng mình, mặt không cảm xúc nhai. Nàng chợt phát hiện còn chưa kịp nhai, cánh hoa đã biến mất, để lại một vị ngọt thanh, hơn nữa đầu óc nàng hình như cũng nhẹ nhõm hơn không ít.
Tề Xán ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào đóa hoa Bảy Tư.
Bảy Tư không nhịn được run rẩy, có loại dự cảm không lành: “Ngươi muốn làm gì?”
Quả nhiên giây tiếp theo dự cảm của nó đã trở thành sự thật, tay Tề Xán vươn ra liền túm xuống một mảnh cánh hoa nhét vào miệng. Cánh hoa này đối với ký ức gốc của nhiệm vụ giả không có bất kỳ ảnh hưởng nào, cho nên ăn nữa cũng chỉ là ngon miệng thôi.
Bảy Tư sợ đến mức cất bước liền chạy: “A a a a!!! Ngươi làm gì?!”
Cảnh tượng này quả thực giống một người phụ nữ bị kẻ lưu manh trêu ghẹo giữa ban ngày ban mặt, vô cùng kịch tính.
Mà Tề Xán thì ở phía sau cười hì hì đuổi theo.
Nên đánh giá hành vi có thể gọi là ấu trĩ này của Tề Xán như thế nào đây? Đại khái là vì nhìn thấy một đóa cúc hoa xấu xí chạy trốn và la hét điên cuồng, khiến những u ám trong lòng tan biến bởi niềm vui? Vậy thì nàng cũng có khuynh hướng phát triển thành kẻ quỷ quái rồi.
Đuổi theo đuổi theo, dưới chân Tề Xán xuất hiện một vài ký hiệu kỳ lạ, ngay sau đó nàng liền biến mất tại chỗ.
Bảy Tư trợn mắt há hốc mồm, trực giác rằng Tề Xán trở về sẽ bóp cổ nó. Nó chơi đùa với Tề Xán mà quên mất chưa kể cho nàng chuyện thế giới tiếp theo, tổn thọ quá!
Và khi Tề Xán vừa mở mắt, nàng liền nhìn thấy mấy vật thể hình người mặt đầy máu me đang lảo đảo đi về phía mình, mang theo một làn hơi tanh hôi. Tề Xán cảm thấy mình sắp bị dọa đến tè ra quần, sợ đến mức nàng đứng dậy muốn chạy, nhưng lại bị chiếc ba lô nặng trĩu trên lưng ép ngồi trở lại mặt đất.
Tề Xán cảm thấy sau khi trở về không gian, nàng nhất định sẽ bóp chết Bảy Tư đã hố nàng.
Lúc này, trái tim Tề Xán chợt thắt lại, khiến nàng đầu váng mắt hoa ngã xuống đất, không cách nào đứng dậy được.
Trời muốn diệt nàng mà!
Nằm trên mặt đất, tầm nhìn của Tề Xán dần mờ đi, mấy thứ quỷ quái kia càng lúc càng gần nàng.
Một bàn tay thô bạo nhắc nàng lên ném vào trong xe, từ trong túi nàng móc ra một cái lọ nhỏ, đổ ra hai viên thuốc màu trắng, ép buộc nhét vào miệng Tề Xán.
“Ngu xuẩn.” Người nọ ánh mắt lạnh băng mắng một câu, thành thạo khởi động xe rồi phóng đi.
Uống thuốc xong, cơn co thắt tim của Tề Xán chậm lại, và sự mệt mỏi của nguyên thân cùng nỗi kinh hoàng vừa rồi cũng dịu đi. Tề Xán nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.