"Cũng gần đúng rồi." Mộng Tâm Chi không úp mở nữa: "Bài thơ này tên là 'Trư nhục tụng', viết về cách làm chuẩn của món thịt kho Đông Pha."
"Vậy tại sao không gọi là 'Đông Pha nhục tụng '?" Tông Ý không hiểu.
" 'Thịt kho Đông Pha' là 'tôn xưng' mà người đời sau chúng ta dùng để tưởng nhớ vị tổ sư của món ăn này, chứ chính ông ấy lúc đó chắc chắn sẽ không gọi như vậy." Mộng Tâm Chi dịu dàng giải thích.
Giải đáp xong cho Tông Ý, Mộng Tâm Chi lại bắt đầu quan tâm đến Tông Cực: "Không phải ba bị lẹo mắt sao? Sao còn dám tối khuya làm cả một nồi thịt lớn như vậy. Ba không sợ ngày mai mẹ dậy tìm ba tính sổ à?"
"Ây, cái này thì, Đông Pha cư sĩ bị đau mắt đỏ còn ăn được thịt, ba chỉ bị một cái lẹo nhỏ xíu ở mắt thì có là gì?"
"Nói cũng đúng." Mộng Tâm Chi và Tông Cực nhìn nhau, rồi cả hai cùng bật cười sảng khoái.
Tông Cực cười đến nỗi lông mày bay lên, che một bên mắt, nói: "Tôi bị đau mắt đỏ, có người nói không được ăn thịt. Tôi muốn nghe theo, nhưng miệng lại không chịu."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play