"Nửa đầu bài thơ Nhạc Phủ này thực ra cũng không sao, chủ yếu là nửa sau, 'Chớ vì người quyền quý, mà bỏ đi người thương yêu? Chớ vì thịt cá rẻ, mà bỏ đi hành hẹ? Chớ vì gai lanh rẻ, mà bỏ đi cỏ tranh? Ra ngoài cũng oán hờn, vào nhà cũng buồn rầu. Nơi biên ải gió buồn, cây cối sao hiu hắt! Theo chàng tìm niềm vui, sống lâu ngàn năm.' Ít nhiều có ý răn dạy."
"Ừm, phụ nữ thời đó vẫn còn rất thấp hèn. Ngay cả những mỹ nhân tuyệt thế như chị Chân Cơ, sau khi thất sủng bị ruồng bỏ, cũng chỉ nói là do miệng đời, không những không oán hận người đã ruồng bỏ mình, mà còn ngày đêm nhung nhớ."
"Nếu bài thơ này thực sự do Chân phu nhân viết, theo dòng thời gian lịch sử, bà ấy cũng đã đến tuổi xế chiều, Chân phu nhân lớn tuổi, mất đi sự sủng ái của đế vương, cũng là chuyện rất bình thường."
Mộng Tâm Chi nhìn Nhiếp Quảng Nghĩa một cái:
"Cách nói này rất phù hợp với hình tượng của Nhiếp tiên sinh."
"Hình tượng của tôi? Tôi có hình tượng gì?"
Nhiếp Quảng Nghĩa chưa từng nghĩ rằng, ở chỗ Mộng Tâm Chi, mình đã là một người có hình tượng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT